Chương trước
Chương sau
Lam Đức bệ hạ cười nói với Địch Lỵ Á: "Địch Lỵ Á, bổn hoàng cũng không gặp ngươi một thời gian rồi, từ Áo Bố Lai Ân đế quốc trở về, sao không tới hoàng cung du ngoạn?" Lam Đức bệ hạ tuổi tác cũng tương đương với Địch Lỵ Á, quan hệ giữa 2 người cũng rất tốt.
"Lão sư phụ yêu cầu rất nghiêm khắc, ta còn phải chăm chú tu luyện ma pháp." Địch Lỵ Á ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Lam Đức bệ hạ bật cười.
Lúc này, Đại địa chi hùng 'Cáp Đốn' cũng quay về phía Lam Đức bệ hạ nói: "Này, cái gã tóc màu lam kia, chủ nhân ta cho phép ngươi vào." Đại địa chi hùng nói chuyện chẳng hề có chút lễ phép, song Lam Đức bệ hạ lại chẳng hề tỏ khách khí: "A Hoàng, ngươi cho dù không gọi bổn hoàng là 'Bệ Hạ' thì cũng phải xưng hô một tiếng Lam Đức chứ. Như vậy, bổn hoàng mới giữ được chút thể diện a."
"A Hoàng là cái tên để ngươi gọi ư?" Đại địa chi hùng xù lông lắc đầu, tựa hồ rất là khinh thường.
Lam Đức bệ hạ cười cười với Kiều Trì, Địch Lỵ Á rồi tiến vào bên trong. Lúc này trong đình viện chỉ còn lại Kiều Trì, Địch Lỵ Á hai người. Ấn tượng của Địch Lỵ Á đối với Kiều Trì cũng không tệ ... bởi vì Kiều Trì chính là hảo huynh đệ của Lâm Lôi.
Lão nhị 'Kiều Trì' hẳn là người tỉnh táo và ổn định nhất trong số Lâm Lôi tứ huynh đệ bọn họ.
Tính tình tốt nhất, rất ít khi nổi giận với người khác, nhân duyên cực tốt.
Có điều Địch Lỵ Á hiểu rất rõ, Kiều Trì cũng là một nhân vật cực kỳ lợi hại. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã trở thành Ngọc Lan các đại thần, giữa chốn quan trường hắc ám, có thể đứng vững, thậm chí còn chen chân được vào vị trí Ngọc Lan các đại thần, Kiều Trì nhất định là cũng có sử dụng một chút thủ đoạn mờ ám.
Trong bốn huynh đệ, luận về mặt tàn nhẫn, ngược lại Kiều Trì vốn tính tình tốt nhất này mới chính là người tàn nhẫn nhất.
"Kiều Trì, ngồi đi." Địch Lỵ Á cười nói.
Kiều Trì cũng mỉm cười ngồi xuống: "Địch Lỵ Á, năm ngoái ngươi tới Áo Bố Lai Ân đế quốc, hẳn là có gặp lão tam của ta chứ. À, lão tam chính là Lâm Lôi ấy." Kiều Trì trong lòng vẫn rất quan tâm đến hảo huynh đệ của mình. Song hắn thân lại mang trọng trách tại Ngọc Lan đế quốc, căn bản không có cơ hội để sang Áo Bố Lai Ân đế quốc đối địch.
"Ta biết." Địch Lỵ Á nở nụ cười sáng lạn. "Lâm Lôi hắn cũng rất lo lắng cho ngươi."
Kiều Trì cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cùng Lâm Lôi xa cách đã 10 năm, hiện tại Kiều Trì cũng đã 29 tuổi rồi, chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa 30, đồng thời cũng đã có 2 con. Thời đó tuổi trẻ ngông cuồng, giờ ngồi nhớ lại, cũng là một đoạn hồi ức đẹp đẽ nhất.
Mười năm trong chốn quan trường, Kiều Trì kinh nghiệm đối với những thủ đoạn lừa lọc cũng càng ngày càng trở nên thành thục. Tại Ngọc Lan đại lục, những bằng hữu có thể tin tưởng được lại càng ngày càng ít.
"Lão tam hắn có thể đạt đến trình độ này, cũng khiến cho ta cảm thấy tự hào thay cho hắn." Kiều Trì cảm thán than thở: "Tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, e rằng chẳng còn ai dám chọc giận hắn. Trong cái thế giới này, thực lực đạt tới đỉnh mới là tối thượng."
"Lâm Lôi hắn hiện tại đã tới Hỗn loạn chi lĩnh rồi." Địch Lỵ Á nói.
"Hỗn loạn chi lĩnh?"
Kiều Trì nhướng mày. Hắn tại Hắc Tư thành vốn đã biết giữa Lâm Lôi và Quang Minh giáo đình có mâu thuẫn, đặc biệt là nhân vật cấp cao tại Ngọc Lan đế quốc, Kiều Trì cũng hiểu rõ thế lực của Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh. "Với tính cách của lão tam, tuyệt đối sẽ không phải vì muốn tranh đoạt lãnh thổ, vậy ..."
Kiều Trì nhìn Địch Lỵ Á, thấp giọng xuống hỏi: "Lão tam hắn định đấu với Quang Minh giáo đình ư?"
Địch Lỵ Á trong lòng thất kinh, Kiều Trì này đích xác thực vô cùng lợi hại.
"Đúng vậy." Nàng gật đầu, chuyện này Lâm Lôi đã từng nói với nàng.
Kiều Trì trong lòng có chút lo lắng, hắn hiểu rất rõ tính tình của Lâm Lôi. Năm đó Lâm Lôi vì báo thù mà chuyện gì cũng chẳng thèm để ý. Nếu là Kiều Trì hắn thì tuyệt đối sẽ nhẫn nại nằm phục, cho tới khi thực lực nắm chắc đến 100% thì mới ra tay."
"Lão tam có nắm chắc không?" Kiều Trì nhìn Địch Lỵ Á, "Quang Minh giáo đình cũng không hề đơn giản như bề ngoài vậy a."
Địch Lỵ Á cười nhìn hắn: "Kiều Trì, Lâm Lôi cũng không đơn giản như ngươi nghĩ vậy đâu."
Kiều Trì bật cười. Chính thế, cho dù Lâm Lôi là thiên tài, song sau khi cùng Lâm Lôi xa cách, Kiều Trì cũng không ngờ rằng hắn có thể đánh hòa được với Hắc Đức Sâm. Đặc biệt là Ảnh thử 'Bối Bối' của hắn. Kiều Trì cảm thấy buồn bực: "Cái tên tiểu tử Bối Bối kia, chẳng ngờ lại biến thái đến mức này, thực sự là quái thai a."
oOo
Hồi lâu sau thì Lam Đức bệ hạ bước ra.
"Kiều Trì, chúng ta đi thôi." Lam Đức bệ hạ quay sang Kiều Trì gọi, Kiều Trì bèn lập tức đứng dậy, Lam Đức bệ hạ cười nhìn Địch Lỵ Á cũng tương tự đứng dậy tiễn khách, "Địch Lỵ Á, nếu có thời gian, ngươi nhất định phải tới hoàng cung đấy nhé, tam công chúa vốn rất muốn gặp ngươi."
Địch Lỵ Á cười đáp: "Sau này nhất định tới."
"Vậy ngươi không cần phải tiễn nữa." Lam Đức bệ hạ cười nói, rồi lập tức cùng Kiều Trì rời đi.
Giữa thư phòng trong hoàng cung của Lam Đức bệ hạ, trong phòng hiện có 3 người ... Lam Đức bệ hạ, cung đình thái giám của hắn cùng với tộc trưởng Lai Ân gia tộc.
"Đại Á." Lam Đức bệ hạ đặt bút xuống, ngẩng đầu cười nhìn Đại Á Lai Ân. "Bổn hoàng hôm nay vời ngươi tới, là vì nữ nhi Địch Lỵ Á của ngươi."
Đại Á Lai Ân nhìn Lam Đức bệ hạ: "Bệ hạ, ý của người là gì?"
Lam Đức bệ hạ cười nói: "Bổn hoàng nhớ rằng nữ nhi của ngươi còn chưa có kết hôn."
"Vâng." Đại Á Lai Ân gật đầu.
Lam Đức bệ hạ này chẳng phải là coi trọng nữ nhi của mình đấy chứ?
Lam Đức bệ hạ gật đầu đáp: "Vậy thì được rồi, nói thực ... bổn hoàng vốn cũng thích Địch Lỵ Á, vậy ngươi hãy thay bổn hoàng hỏi Địch Lỵ Á một chút, xem nàng có nguyện ý gả cho bổn hoàng không. Đương nhiên ... ngươi phải tuân theo ý nguyện bản thân của nàng."
Đại Á Lai Ân cung kính đáp: "Xin bệ hạ cứ yên tâm, thần nhất định sẽ đi hỏi Địch Lỵ Á một chút."
Lam Đức bệ hạ gật đầu cười nhìn Đại Á Lai Ân: "Đại Á, ngươi hẳn là hiểu rõ, lúc đầu khi bổn hoàng vẫn còn là hoàng tử, phải có con nối dõi thì mới được tiếp nhận ngôi vị hoàng đế. Người đàn bà kia bổn hoàng vốn chẳng có chút cảm tình gì, còn Địch Lỵ Á vô luận là xuất thân hay tố chất của bản thân cũng đều rất cao. Nếu Địch Lỵ Á gả cho bổn hoàng ... bổn hoàng hứa rằng Địch Lỵ Á có thể trở thành hoàng hậu."
Đại Á Lai Ân trong lòng run lên.
Hoàng hậu?
Như quả nữ nhi của mình chỉ trở thành phi tần bình thường thì Lai Ân gia tộc vốn cường đại căn bản sẽ không cần phải làm như vậy. Có điều hoàng hậu thì lại khác.
Đại Á Lai Ân hiểu rất rõ, Lam Đức bệ hạ hiện tại là một vị hoàng đế vô cùng xuất sắc, lời nói rất có trọng lượng, đã nói Địch Lỵ Á có thể trở thành hoàng hậu thì tuyệt đối có thể làm được.
"Được rồi, ngươi có thể lui ra." Lam Đức bệ hạ khẽ cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Vâng, thưa bệ hạ." Đại Á Lai Ân lúc này trong lòng vẫn tràn ngập kích động.
Hôm nay, Đại Á Lai Ân đã phái người cho gọi Địch Lỵ Á về nhà.
Địch Lỵ Á thực ra vẫn rất thích về nhà, song vì cứ mỗi lần về nhà cha mẹ lại khuyên bảo nàng về chuyện hôn nhân, mặc dù Địch Lỵ Á vẫn nói Lâm Lôi độc lập với Áo Bố Lai Ân đế quốc, gả cho Lâm Lôi thì không hề ảnh hưởng gì đến gia tộc Song dường như cha mẹ nàng vẫn chẳng hề thích Lâm Lôi.
Trong mắt Đại Á Lai Ân bọn họ, dù sao đệ đệ của Lâm Lôi cũng cưới Thất công chúa 'Ni Na', Lâm Lôi cùng Áo Bố Lai Ân đế quốc cũng có mối quan hệ ràng buộc.
"Gì cơ ạ?" Địch Lỵ Á bỗng đứng bật dậy, nhìn chính cha mẹ mình.
Mẫu thân nàng vội nói: "Địch Lỵ Á, bệ hạ tuổi cũng tương đương với con, đồng thời cũng là một trong số những hoàng đế có tài hiếm hoi trong lịch sử của đế quốc chúng ta, con với người quan hệ hẳn là cũng không tệ, gả cho bệ hạ ... vô luận là đối với con hay đối với gia tộc đều là rất có ích lợi."
"Đối với gia tộc thì có ích lợi, còn đối với con thì liệu có ích lợi gì đây?" Địch Lỵ Á không nén nổi tức giận.
Nàng thực không ngờ rằng cha mẹ gọi nàng trở về lại là để nói về chuyện này.
"Địch Lỵ Á, chẳng lẽ bệ hạ không đủ vĩ đại hay sao? Ngươi không thích người ư?"
Địch Lỵ Á tức giận đáp: "Phụ thân, bệ hạ vĩ đại thì có quan hệ gì với con? Đúng, con không ghét hắn, song ... con cũng không ghét rất nhiều người. Chẳng lẽ cứ ai mà con không ghét thì đều đem gả cho hắn ư? Gả cho một người không phải là ghét hay không ghét, hiểu không?"
"Địch Lỵ Á, bệ hạ rất thực lòng đối với ngươi, người nói, nếu ngươi gả cho người, sau này có thể sẽ trở thành đế quốc hoàng hậu." Đại Á liền nói.
"Còn hoàng hậu hiện tại thì sao?" Địch Lỵ Á nhíu mày.
Đại Á Lai Ân cười đáp: "Vị hoàng hậu kia bất quá là bệ hạ phải lấy khi còn là hoàng tử thôi. Cô ta bản thân vốn chẳng hề có năng lực, lại còn xuất thân từ một gia đình quý tộc nhỏ bé. Nàng ta trở thành hoàng hậu thực sự khiến cho nhiều người bàn ra tán vào rất là bất mãn, bệ hạ muốn phế truất thì rất dễ dàng."
"Hừm."
Địch Lỵ Á đứng nhìn chính phụ thân mình: "Phụ thân, tước vị hoàng hậu đối với các người có thể là rất quan trong, song đối với con mà nói thì chẳng là gì cả." Địch Lỵ Á cũng hào khí tuôn ra một tràng.
Đại Á Lai Ân tức giận vỗ mạnh bàn một cát, đứng bật dậy: "Địch Lỵ Á, ngươi sao lại dám nói như vậy?"
"Phụ thân." Địch Lỵ Á dừng lại ở ông ta. "Đừng có tỏ vẻ uy phong trước mặt nữ nhi của người nữa. Hôm nay con muốn nói rõ với người ... Về chuyện với bệ hạ, người hãy quên đi. Con cho dù có chết cũng sẽ không gả cho hắn, cũng sẽ không gả cho bất kỳ một ai khác ngoại trừ một mình Lâm Lôi ra."
Đại Á Lai Ân không thể tin nổi nhìn chính nữ nhi của mình, không ngờ rằng con gái lại nói với ông ta những lời như vậy.
"Xin lỗi phụ thân." Địch Lỵ Á hít một hơi thực sâu.
"Khụ, khụ ..." Đại Á Lai Ân tức giận ho khan một hồi, mẫu thân Địch Lỵ Á bên cạnh lập tức đỡ lấy ông ta, Đại Á căm tức nhìn Địch Lỵ Á: "Địch Lỵ Á, ngươi không còn nhỏ nữa rồi, đừng có ngây thơ như vậy nữa, ngươi cứ trở về mà suy nghĩ cho kỹ đi."
Địch Lỵ Á nhìn phụ thân ho khan đến đỏ bừng mặc, trầm mặc rồi quay đầu bỏ đi.
oOo
"Cha mẹ trước kia đâu thế này?" Địch Lỵ Á vẫn còn nhớ rõ lúc còn bé, cha mẹ luôn coi nàng như báu vật, nàng muốn làm cái gì thì phụ thân nàng sẽ làm tất cả. Nàng còn ngồi cả lên lưng phụ thân, giả làm động tác kỵ mã cưỡi ngựa.
Thời thơ ấu thực là đẹp đẽ, cha mẹ thực là hoàn mỹ.
Vậy mà bây giờ ...
Trong gia đình, Địch Lỵ Á phải lo nghĩ quá nhiều, có cha mẹ, có ca ca, có nãi nãi, có cả những thân nhân khác nữa ... trong lòng nàng vẫn ước ao rằng khi nàng chung sống với Lâm Lôi, mối quan hệ của nàng với những người trong gia tộc vẫn tốt đẹp như vậy.
"Đợi một thời gian nữa, đến khi Lâm Lôi kiến lập được công quốc, thái độ của phụ thân bọn họ sẽ thay đổi thôi." Địch Lỵ Á lựa chọn cách tiếp tục nhẫn nại.
Tại sơn thôn thần bí, trước đồng cỏ rộng lớn trước cửa động phủ phủ đệ, Đức Tư Lê, Hải Ốc Đức, Mễ Lặc, Băng Sắt Lâm một nhóm người cùng ngôi bên bàn uống rượu, nhìn Lâm Lôi cùng Hi Kim Sâm luận bàn. Về phần Lôi Nặc và Mông Ny Tạp thì đang đứng ở bên rìa đồng cỏ.
"Mông Ny Tạp, nàng lúc đầu miêu tả về mẫu thân mình là thực vậy chăng?" Lôi Nặc ngó Băng Sắt Lâm ở đằng xa, rồi nghi hoặc nhìn Mông Ny Tạp.
Mông Ny Tạp cũng không biết nói gì.
Trước đây mẫu thân nàng vốn vẫn luôn lạnh như băng, phải biết rằng ... mẫu thân nàng chính là đến từ Băng Tuyết Nữ Thần điện, loại lãnh ngạo này chính là trời sinh đã có. Song mấy ngày nay, Băng Sắt Lâm thái độ đối với Lâm Lôi và Lôi Nặc lại cực kỳ tốt.
Lôi Nặc đã bắt đầu hoài nghi rằng những lời miêu tả lúc đầu của Mông Ny Tạp đều là giả.
"Ta cũng không biết." Mông Ny Tạp căn bản cũng không biết phải nói sao.
Lúc này Lâm Lôi thì dùng Hắc Ngọc trọng kiếm, còn Hi Kim Sâm thì dùng một thanh trường kiếm ngân sắc mơ hồ cùng Lâm Lôi tiến hành luận bàn. "Đại Địa Áo Nghĩa' của Lâm Lôi cũng được xuất ra, mặc dù không ra tay dữ dội nhưng cũng khiến so Hi Kim Sâm phải kinh thán không thôi.
"Cổ quái, cổ quái." Hi Kim Sâm than thở. "Ta còn chưa từng thấy qua loại công kích nào lại cổ quái đến như vậy."
Lâm Lôi cũng tương tự nhìn Hi Kim Sâm, gặp phải cường giả tu luyện Quang minh pháp tắc cũng rất đáng lo ngại, bởi vì khi tu luyện Quang minh pháp tắc đạt tới trình độ nhất định, bọn họ từ mình sẽ có năng lực chữa trị bản thân rất đáng sợ, cho dù đứt cả cánh tay cũng chỉ cần chữa trị trong thời gian rất ngắn.
"Lâm Lôi, bây giờ ngươi cũng thử thưởng thức tuyệt chiêu của ta nhé." Hi Kim Sâm mỉm cười nói.
Lâm Lôi ngẩn ra, Hi Kim Sâm nãy giờ tốc độ so với Áo Lợi Duy Á thậm chí còn đáng sợ hơn, lực công kích cũng kinh hãi hơn nhiều, vậy mà mới chỉ là đánh đùa thôi.
"Kiếm này của ta có tên là 'Huyễn Không Chi Kiếm', "Hi Kim Sâm cầm trong tay ngân sắc trường kiếm, toàn thân đột nhiên hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Lâm Lôi. Thanh sắc hắc khí bên ngoài cơ thể Lâm Lôi quay cuồng, Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay cũng cẩn thận phòng bị.
Hắn cẩn thận quan sát thanh kiếm đó.
Huyễn không chi kiếm là như thế nào?
"Co ... ong" Không gian chung quanh dĩ nhiên cũng sản sinh ra những đợt sóng chấn động, một thanh ngân sắc trường kiếm rõ ràng đã xuất hiện phía trước Lâm Lôi, song điều khiến hắn cảm thấy quỷ dị chính là thanh ngân sắc trường kiếm này tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã sinh ra bóng ảnh, trong không gian cũng bị cái bóng đó đè lên khiến cho không gian như bị rối loạn.
"Ngươi thua rồi."
Lâm Lôi còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm đã đến trước mát rồi, hắn dĩ nhiên là cũng không kịp ngăn cả.
"Đây ..." Lâm Lôi trong đầu tràn ngập hình ảnh của một kiếm vừa rồi, hắn cảm thấy chính mình dường như vừa nắm bắt được một điều gì đó, hắn lúc này liền hạ xuống đồng cỏ nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, mặc kệ những người khác, trực tiếp bắt đầu cố gắng tìm kiếm một chút linh cảm vừa rồi.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.