Màn đêm buông xuống, tại Áo Bố Lai Ân đế quốc - đệ nhất cường quốc tại Ngọc Lan đại lục, đế đô đã vắng bóng người qua lại, ngoại trừ một vài tụ điểm ăn chơi tụ tập tại những ngã tư đường khác nhau, còn những nơi khác thì hoàn toàn chìm trong yên tĩnh. Phụ Thạch lộ phía đông thành, trải qua mấy ngày xe ngựa cứ nườm nượp huyên náo, Bá tước phủ cũng dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh trước kia. Trong sảnh Bá tước phủ. Lâm Lôi, quản gia Hi Lý, Hi Nhĩ Mạn, 5 huynh đệ Ba Khắc, Tái Tư Lặc một nhóm nhân vật trung tâm đều tụ tập ở chỗ này, bọn họ đang thương lượng về chuyện của Thất công chúa. "Nếu bệ hạ thực sự lựa chọn Bố Lỗ Mặc, ta đây đương nhiên sẽ dựa theo kế hoạch của đại ca." Ốc Đốn không chút do dự. Bên cạnh Hi Nhĩ Mạn lại trịnh trọng nói: "Quân nhân đế quốc vốn dũng mãnh, ngoan cường nổi tiếng, mà Thất công chúa thì lại ở trong thâm cung. Một khi cướp mà bị phát hiện ... cho dù là uy hiếp, giết người bỏ chạy, sợ rằng cũng sẽ chết vô số." Hi Nhĩ Mạn từ sau khi tới Áo Bố Lai Ân đế quốc, cũng chính vì loại khí thế nghiêm ngặt bên trong của đế quốc này mà rung động. Tôn sùng võ đạo! Cả đế quốc vô cùng sùng bái Vũ Thần, tôn thờ thần linh chính là 'Vũ Thần'. Một quốc gia như vậy, đối với cường giả cực kỳ tôn sùng. Chỉ riêng tại đấu vũ tràng, biểu hiện điên cuồng của những người xem hôm đó hoàn toàn có thể cảm thấy được. Nhu nhược, chạy trốn, tại đế quốc luôn bị xem thường. Áo Bố Lai Ân đế quốc nằm tại khu vực Bắc bộ của Ngọc Lan đại lục, toàn bộ đế quốc hàng năm nhiệt độ tương đối rét lạnh, chính điều này cũng đã rèn luyện cho đế đô một cá tính cứng cỏi. "Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, chúng ta đã muốn bắt cóc Thất công chúa thì đương nhiên không thể phái người bình thường đi được. Quân nhân đế quốc tuy là lợi hai, có điều ta xem ra, đám quân nhân này chẳng hề có tí uy hiếp nào, điều phiền toái duy nhất chính là trong hoàng cung có Thánh vực cao thủ." Hoàng đế không có tư cách lệnh cho Thánh vực cao thủ bảo vệ thiếp thân của mình được. Có điều hoàng cung là nơi yếu địa, Vũ Thần dám chắc sẽ phái Thánh vực cao thủ ẩn mình tại hoàng cung. Quốc khố của hoàng cung với những kho tàng được ẩn giấu từ bao nhiêu năm qua, tầm quan trọng thậm chí còn vượt qua cả bản thân hoàng đế, đương nhiên là phải có người bảo vệ. Nếu có kẻ nào can đảm dám xâm nhập vào hoàng cung bắt cóc công chúa, những Thánh vực cường giả ẩn mình này nói không chừng sẽ ra tay ngăn trở. Lâm Lôi nếu chỉ có một mình thì có thể đối phó với Thánh vực cường giả một cách tự tin, song nếu phải mang theo một người bình thường như Ni Na thì sẽ rất phiền toái. Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối đang nằm ở trên đùi mình: "Bối Bối, đến lúc đó sẽ xem ngươi thi triển a." Bối Bối bỗng nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy lên trên bàn. "Ồ? Xem ta?" Đôi mắt nhỏ đen láy của Bối Bối không ngừng xoay tròn lưu chuyển nhìn về phía Ốc Đốn, "Tiểu Ốc Đốn, ngươi yên tâm a, đàn bà của ngươi, Bối Bối ta dám chắc sẽ đem nàng mang đến, một cọng tóc cũng không mất." "Bối Bối đi?" Ốc Đốn ngẩn ra. "Tiểu Ốc Đốn, ngươi không tin Bối Bối ta ư?" Bối Bối ngẩng cao cái đầu nhỏ lên, mắt trợn tròn xoe, giận dữ nhìn Ốc Đốn. Ốc Đốn cuống quít lắc đầu: "Không phải không tin, mà là ... hoàng cung hẳn là có Thánh vực cao thủ trấn giữ, nếu bọn họ nhúng tay vào, Bối Bối còn muốn mang theo Ni Na chân yếu tay mềm thì sẽ phi hành như thế nào?" "Ốc Đốn, với thực lực của Bối Bối, từ trong hoàng cung mang theo Thất công chúa hẳn là không có vấn đề gì." Lâm Lôi rất có lòng tin đối với Bối Bối, "Tốc độ của Bối Bối là nhanh nhất mà ta từng được thấy." "Nhanh nhất. Ca, chẳng lẽ so với huynh và Áo Lợi Duy Á còn nhanh hơn?" Ốc Đốn giật mình hỏi. "Bối Bối là ma thú có tốc độ đáng sợ nhất mà ta từng được thấy." Hắc văn vân báo 'Hắc Lỗ' nằm trên mặt đất đột nhiên lên tiếng nói. Hắc văn vân báo vốn dĩ nổi danh nhờ vào tốc độ, lúc trước trong khi còn ở tại Ma Thú sơn mạch, Bối Bối kỳ thực là mới vào cửu cấp, vậy mà khi đó giữa Bối Bối và Hắc văn vân báo đã không có sự chênh lệch lớn rồi. Đặc biệt là trải qua năm sáu năm, tốc độ của Bối Bối so với Hắc văn vân báo còn nhanh hơn rất nhiều, đạt tới một mức cực kỳ đáng sợ. Mà hiện tại Bối Bối đã đạt tới thánh vực, tốc độ lại càng cao hơn! "Đương nhiên là nhanh hơn so với Áo Lợi Duy Á." Lâm Lôi cười rồi khẽ xoa đầu Bối Bối, "Ốc Đốn, ta nói cho ngươi hay, xét về phòng ngự và tốc độ thì Bối Bối chính là đáng sợ nhất. Năm đó trong khi ta còn sống tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện, Bối Bối vẫn còn đang trong thời kỳ phát triển, đại khái thực lực vào khoảng thất cấp, bát cấp ma thú, vậy mà khi nó bị cửu cấp Cức bối thiết giáp long trước khi chết liều mạng đánh một kích, cũng chỉ bị trọng thương mà thôi." Ốc Đốn lần đầu tiên được biết chuyện này, bên cạnh bọn người Tái Tư Lặc cũng là lần đầu tiên nghe nói. "Sao có thể?" Bọn họ đều cảm thấy khiếp sợ, Cức bối thiết giáp long chính là ma thú thuộc Long tộc cực kỳ đáng sợ. "Lúc trước chúng ta tại Ma Thú sơn mạch gặp được Hắc Lỗ, Hắc Lỗ công kích trên người Bối Bối mà không thể gây thương tổn cho nó chút nào. Bối bối khi đó mới bước vào cửu cấp. Ngươi phải biết rằng công kích của Hắc Lỗ lúc ấy, ngay cả ta có biến thân thành cửu cấp đỉnh phòng ngự cũng nhất định là bị thương." Bối Bối được Lâm Lôi khen, cái đầu nhỏ vênh lên càng cao hơn, tựa như cái vẻ tự hào của một vị tướng quân đắc thắng nhìn xung quanh bốn phía. "Ta có thể khẳng định với các người, tốc độ của Bối Bối tuyệt đối nhanh hơn so với Áo Lợi Duy Á. Hơn nữa chiêu 'Cực Quang Chi Kiếm' của Áo Lợi Duy Á kể cả có bổ vào người Bối Bối thì phỏng chừng cũng không thể phá được tầng phòng ngự." Lâm Lôi cười nói. Thân thể của Bối bối phòng ngự thực là đáng sợ. "Cực quang chi kiếm phỏng chừng phá không nổi lớp phòng ngự?" Ốc Đốn, Hi Nhĩ Mạn một đám người đều thốt không ra lời, cái con tiểu Ảnh thử năm đó mắt còn chưa mở chuyên ở bên Lâm Lôi mà cũng đáng sợ như vậy sao. Bối Bối đong đưa cái đầu một chút rồi nói: "Chà chà, Bối Bối ta mà đã phòng ngự thì còn gì phải nói nữa. Chỉ có điều 'Đại Địa Áo Nghĩa' của lão Đại thì ta phủ nhận, không có tin tưởng." 'Đại Địa Áo Nghĩa' của Lâm Lôi cơ hồ không phải là phòng ngự, chỉ là làm cho quá trình di chuyển bị chậm lại mà thôi. "Với tốc độ của Bối Bối, mang theo Thất công chúa rồi sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi hoàng cung, e rằng kể cả hoàng cung Thánh vực cao thủ căn bản cũng không thể đuổi theo kịp." "Ha ha, lão Đại, việc này thì cứ để Bối Bối ta lo cho." Bối Bối hưng phấn không thôi, cứ như là ngay bây giờ sẽ đi bắt cóc Thất công chúa vậy. "Không vội. Dù sao thì Kiều An bệ hạ còn chưa có tuyên bố là rốt cuộc sẽ tuyển chọn ai." Lâm Lôi lúc này do đã có chuẩn bị phương án nên không hề hoảng hốt chút nào. Ốc Đốn, Bố Lỗ Mặc hai người mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng. Tại đế đô, rất nhiều quý tộc cũng âm thầm dự đoán xem Ốc Đốn và Bố Lỗ Mặc rốt cuộc cuối cùng ai sẽ lấy được Thất công chúa. Hoàng cung. Kiều An đang cùng một gã trung niên nhân tóc màu lam ngồi đối diện với nhau, ở trước mặt bọn họ là một bàn cờ quân. Trò chơi cờ quân này tương đối lưu hành trong quân đội. Kiều An bệ hạ bình thường cũng khá là tâm đắc với cái trò này. "Bệ hạ, ngươi chính là đã nuôi dạy được một hảo nữ nhân a, khiến cho biết bao nhiêu thanh niên phải theo đuổi. Thậm chí kể cả cái tên tiểu nhi tử của ta cũng vậy." Trung niên nhân tóc xanh cười nói. Vị lam phát trung niên nhân này chính là 'Cổ Đức Đạt Lý Nhĩ', đế quốc tả tướng quyền cao chức trọng. Cổ Đức và Kiều An bệ hạ quan hệ vốn rất tốt, hai người giống như là hảo huynh đệ bình thường vậy. "Cổ Đức, ngươi đừng có giễu cợt ta." Kiều An bệ hạ lúc này trực tiếp tự xưng là 'Ta', từ điểm đó đó có thể thấy được quan hệ giữa ông ta và Cổ Đức tốt đến mức nào. Đương nhiên là kiểu xưng hô này cũng chỉ giới hạn khi không có người ngoài. "Ngươi không biết chứ kỳ thực ta cũng rất đau đầu. Bố Lỗ Mặc và Ốc Đốn hai người thực ra ta cũng không quá để ý. Có chọn một người thì cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Cái chính là ca ca của hai người bọn họ ..." Kiều An bệ hạ cảm thán nói, "Áo Lợi Duy Á và Lâm Lôi, hai người thực là đáng sợ." Cổ Đức gật đầu nói: "Chính xác, tại đấu vũ tràng đánh một trận kinh thiên như thế, ta cũng đã được thấy. Áo Lợi Duy Á này cùng với Lâm Lôi ngay từ đầu đã triển hiện thực lực đều là Thánh vực đỉnh cấp. Nhưng có điều ngươi không hề nghĩ tới, đó là thực lực mà ngay từ đầu bọn họ triển hiện mới chỉ là mặt ngoài thôi, bọn họ cũng vẫn còn có tuyệt chiêu nữa. Nếu không Áo Lợi Duy Á làm sao còn dám khiêu chiến với Bàn thạch Kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' nữa." Kiều An bệ hạ gật đầu nói: "Áo Lợi Duy Á đã từng một lần thua trong trận tỷ thí cùng Bàn thạch Kiếm thánh. Mà hắn nếu đã từng tỷ thí qua, dám chắc sẽ biết thực lực của Bàn thạch Kiếm thánh. Vậy mà hắn vẫn còn dám khiêu chiến, như vậy hắn chắc chắn vẫn còn có cái để dựa vào." "Ta cảm thấy Áo Lợi Duy Á cùng Lâm Lôi hai người tương lai e rằng sẽ đều trở thành hai vị Bàn thạch Kiếm thánh mới." Kiều An bệ hạ cảm thán nói, "Điểm trọng yếu chính là cả hai người đều vô cùng ủng hộ bọn đệ đệ của bọn họ. Cổ đức, ngươi nói ta có đau đầu hay không đây?" Cổ Đức nở nụ cười. "Như vậy bệ hạ định tuyển chọn người nào?" Cổ Đức nhìn về phía Kiều An bệ hạ. Kiều An bệ hạ gật đầu nói: "Đã có sự lựa chọn rồi". "Ai?" Cổ Đức trong lòng cũng muốn biết. Kiều An bệ hạ bất đắc dĩ nói: "Ta thừa nhận, Lâm Lôi chính là một vị thiên tài xuất chúng mà cả đời ta từng được thấy. Vô luận mọi phương diện đều rất kinh người. Có điều Áo Lợi Duy Á so với hắn cũng không kém hơn là bao nhiêu. Nếu như là một người khác thì ta có thể sẽ lựa chọn Ốc Đốn." "Ý của bệ hạ là ... lựa chọn Bố Lỗ Mặc?" Cổ Đức đã đoán ra ý tứ trong lời nói của Kiều An bệ hạ. "Ừ." Kiều An bệ hạ gật đầu. "Không còn cách nào khác, Bố Lỗ Mặc dù sao cũng là Vũ Thần thân truyền đệ tử, ngươi cũng hẳn là biết Vũ Thần tại đế quốc có ảnh hưởng lớn như thế nào. Hơn nữa ... đã có tới 4 vị sư huynh của Bố Lỗ Mặc tới tìm ta, đều là để xin cho Bố Lỗ Mặc." Kiều An bệ hạ bất đắc dĩ nói. "Bốn người?" Cổ Đức cũng rất kinh ngạc, "Ta nghe nói Vũ Thần thân truyền đệ tử bình thường rất ít khi quản sự. Không ngờ rằng Bố Lỗ Mặc vừa mới trở thành thân truyền đệ tử thì đã có tới bốn vị thân truyền đệ tử vì hắn mà ra mặt." "Cổ Đức ngươi cũng biết đấy, mặc dù bề ngoài thì ta tại đế quốc quyền lực là lớn nhất nhưng trên thực tế ... Vũ Thần lão nhân gia ông ta mới là người nắm quyền lực cao nhất trong tay." Kiều An bệ hạ cuối cùng cũng chỉ có thể thiên về Vũ Thần môn. Đế quốc tể tướng phủ đệ. Có một vị tuấn mỹ thanh niên với mái tóc dài màu xanh tự nhiên đang bước chầm chậm dưới bóng cây trên con đường đá, nhàn nhã đi dạo bên trong tư gia phủ đệ. Cho dù có bắt gặp một vài phủ đệ hạ nhân, hắn cũng đều mỉm cười gật đầu tỏ ý. Khải Lan Đạt Lý Nhĩ, một vị ma pháp thiên tài. "Bệ hạ ông ta rốt cuộc là lựa chọn Bố Lỗ Mặc?" Khải Lan lắc đầu thở dài một tiếng, phụ thân Cổ Đức đối với hắn rất cưng chiều, ngay cả chuyện như vạy cũng đem nói cho Khải Lan biết. "Tại sao, tại sao bệ hạ ông ta lại chẳng hề có một chút lo lắng vì nữ nhi của mình cơ chứ?" Khải Lan đối với những hành vi có phần lạnh lùng của các quý tộc, hoàng tộc trong lòng rất bất mãn. Cứ như hắn tưởng tượng thì mối quan hệ giữa người với người hẳn là phải rất tốt đẹp mới phải chứ. Hai người chung sống thì yêu thương nhau là ưu tiên hàng đầu. Vì thế hoàng đế Kiều An bệ hạ hẳn là phải nhìn từ góc độ của Ni Na để lựa chọn người mới đúng. "Ni Na tiểu nha đầu này." Nhớ lại những cảnh tượng lúc Ni Na và mình cùng chơi đùa với nhau, Khải Lan trong lòng rốt cuộc cũng có sự lựa chọn. Hắn trực tiếp rời khỏi tể tướng phủ đệ, đang đi ra cửa thì gặp quản gia bèn thông báo một tiếng: "Ta ra ngoài một chút." Rồi Khải Lan liền trực tiếp đi tới Bá tước phủ của Ốc Đốn tại đường Phụ Thạch. Khải Lan quyết định. Hắn phải đem việc này nói cho Ốc Đốn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Trong lúc đêm tối đó, Ốc Đốn vẫn còn tại sân luyện võ tu luyện, bên cạnh Lâm Lôi cũng khoanh chân tĩnh tu. Bỗng lúc này có người hầu chạy đến thông báo: "Đại nhân, Tể tướng phủ Khải Lan đại nhân tới." "Khải Lan?" Ốc Đốn ngừng lại, đối với tình địch của mình, Ốc Đốn trong lòng cũng có một chút cảm kích. Dù sao thì đối phương cuối cùng cũng đã chủ động chịu buông tha cho, chứ nếu không thì tình huống bây giờ sợ rằng sẽ càng thêm phức tạp. "Khải Lan tới à? Ốc Đốn, ta cũng cùng ngươi ra xem sao." Lâm Lôi đối với kẻ chủ động chịu buông tha kia đương nhiên cũng tương đối tò mò. Lâm Lôi, Ốc Đốn hai người liền trực tiếp đi tới phòng khách. Khi vừa trông thấy Khải Lan, Lâm Lôi từ khí chất của đối phương đã cảm thấy đối phương hẳn là một người luôn đối xử tốt với kẻ khác. "Ốc Đốn." Khải Lan đã trông thấy Ốc Đốn, mỉm cười, rồi sau đó nhìn về phía Lâm Lôi, "Vị này hẳn là đại ca ngươi, Lâm Lôi đại sư. Ta đã sớm nghe qua đại danh của Lâm Lôi đại sư." Lâm Lôi cũng mỉm cười: "Mời ngồi." "Khải Lan, ngươi hãy ngồi xuống đã." Ốc Đốn cũng rất nhiệt tình. Khải Lan lắc đầu nói: "Không cần, ta hôm nay đến chỉ là để báo cho ngươi một việc, chuyện này nói xong ta sẽ trở về." Khải Lan nói đồng thời sắc mặt cũng trịnh trọng hẳn lên. "Chuyện gì?" Ốc Đốn nghi hoặc hỏi. Khải Lan bất đắc dĩ nói: "Ốc Đốn, căn cứ theo tin tức mà ta được biết, ngày 15 tháng 3 tới, bệ hạ phỏng chừng sẽ lựa chọn Bố Lỗ Mặc chứ không phải là ngươi. Đương nhiên ... bây giờ vẫn chưa đến ngày 15 tháng 3, hết thảy đều khó nói. Có điều tin tức này của ta mười phần thì đến tám chín phần là thực."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]