Chương trước
Chương sau
Xuân qua thu tới, thoáng chốc Trần Tiểu Nhạn cũng ở đây được nửa năm.

Hôm nay trời nắng đẹp.

Sau khi ăn bữa trưa, nàng cùng Địch Lỵ Á đều vận một bộ lam sắc trường bào bắt đầu đi dạo quanh. Đây là bộ quần áo họ được Ân Tư Đặc học viện phát. Bởi trường kỳ rèn luyện, vóc người thon dài của Tiểu Nhạn nổi rõ trên nền lam sắc trường bào, toát ra một thứ mị lực rất đặc thù. Sóng vai bước cùng Địch Lỵ Á trên đường cũng bắt gặp vài cô nàng hướng Tiểu Nhạn nháy mắt cười.

"Tiểu Nhạn, huynh thật có mị lực nha" Địch Lỵ Á lườm nguýt người bên cạnh. Nửa năm này quan hệ của nàng và Địch Lỵ Á trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Trần Tiểu Nhạn cười khổ. Cái gì mà mị lực, nàng cũng là nữ nhân có được không a? Chỉ là do rèn luyện chiến sĩ thường xuyên khiến cho vóc dáng người săn chắc lại, không có nét yểu điệu, thướt tha mà thôi.

"Ừm, ngũ quan tinh xảo, lại là thiên tài đệ nhất của năm nhất, chả trách" Địch Lỵ Á hừ mũi.

"Địch Lỵ Á, người đừng đùa bỡn ta nữa" Nàng cười cười nói.

"Hừ, ai thèm đùa với huynh"

"Tiểu Nhạn, Địch Lỵ Á!" Bỗng có tiếng Lâm Lôi vang vọng sau lưng. Trần Tiểu Nhạn gật đầu chào lấy lệ, Địch Lỵ Á thì sa sầm mặt. Tên Lâm Lôi kia xuất hiện, thế nào cũng lôi kéo Tiểu Nhạn đi luyện tập cùng hắn. Rõ ràng còn bao nhiêu bạn học khác, vì sao cứ phải là Tiểu Nhạn? Nàng ném cho Lâm Lôi ánh nhìn không thiện cảm, khiến Lâm Lôi hơi khựng lại. Hắn cười ngại ngùng hỏi "Địch Lỵ Á, ta có làm gì sai với muội hả?"

"Không có, huynh đừng bận tâm" Địch Lỵ Á nhanh chóng giấu đi bất mãn của mình, nở nụ cười khách sáo.

"Lâm Lôi, tìm ta có việc gì?" Trần Tiểu Nhạn thấy Địch Lỵ Á không thoải mái khi có Lâm Lôi thì trong lòng lấy làm lạ.

"Cũng không có gì đặc biệt cho lắm, chỉ là tiện đường thấy ngươi và Địch Lỵ Á thôi."



Đức Lâm Kha Ốc Đặc bên cạnh cười nói "Lâm Lôi, ta đã nói ngươi đừng đi lên phá bọn họ mà, nhìn xem, tiểu cô nương tóc vàng kia không vui rồi".

Tiểu Nhạn nhìn Đức Lâm Kha Ốc Đặc bằng ánh mắt khó hiểu, phá hai người bọn họ là sao?

"Tiểu tử, đừng giả ngơ với ta, bằng vào kinh nghiệm của ta, 8,9 phần là tiểu cô nương kia có ý với ngươi." Ông vuốt chòm râu trắng nói.

Có ý với ta? Ai cơ? Trần Tiểu Nhạn vẫn vẻ mặt ngu ngơ nhìn. Lâm Lôi thấy vậy cười vỗ vai nàng "Tiểu Nhạn, ngươi nói thật đi, ngươi và Địch Lỵ Á có gì với nhau không?"

Ta và Địch Lỵ Á? Nàng quay sang nhìn Địch Lỵ Á thì đã thấy một mảng hồng tới tận tai. Thầm than một tiếng, không phải chứ, nếu nữ chính thích nàng thì Lâm Lôi phải làm sao, mạch truyện sẽ bị phá hỏng mất, hơn nữa, Địch Lỵ Á vẫn chưa biết thân phận thực sự của nàng. Nàng quay sang cười nói với Lâm Lôi nói "Đừng nói bậy, chúng ta không có gì với nhau cả"

Bên cạnh Địch Lỵ Á đã rút đi vẻ thẹn thùng ban nãy, thay vào đó là nụ cười nhàn nhạt. "Lâm Lôi, Tiểu Nhạn, muội còn có việc đi trước, hai người tiếp tục trò chuyện đi" Nói rồi, nàng rảo bước về phía trước, để lại hai người đứng sững phía sau. Lâm Lôi và Đức Lâm Kha Ốc Đặc quay qua nhìn Tiểu Nhạn, trăm miệng một lời "Ngu ngốc".

Trần Tiểu Nhạn cũng chỉ có thể cười khổ không nói. Về đến phòng 1988, nàng leo lên giường, "Miaoooo" Tiểu Bạch cũng nằm bên cạnh nàng vươn vai.

"Tiểu Bạch, ngươi nói ta phải làm sao giờ?" Nàng truyền âm hỏi?

"Nhạn nói làm sao là sao?" Nó khó hiểu đáp.

"Thì chuyện Địch Lỵ Á có khả năng thích ta đó" Nàng sầu não đáp, chuyện này hoàn toàn ngoài dự tính của nàng.

"Thì Nhạn cứ đáp ứng nàng thôi, có gì khó hiểu đâu?" Nó nghiêng nghiêng cái đầu, tỏ ý vẫn chưa hiểu ý nàng.

"Ngươi cũng biết ta và nàng là không thể nào, ta là nữ nhân, cùng nàng giống nhau" Tiểu Nhạn thở dài nói. Trong thế giới này hiện giờ, chỉ có Tiểu Bạch là biết rõ thân phận nữ nhân của nàng.

"Nhạn thích nàng ta là được rồi, chỉ cần Nhạn thích thì ta không có ý kiến" Tiểu Bạch đáp, về vấn đề nữ nữ thích nhau này, nó trái lại không quan tâm nhiều.

"Hừ, nói với ngươi cũng vô ích" Nói rồi nàng khoanh chân bắt đầu Minh Tường tập luyện Tinh Thần Lực. Tháng trước, nàng đã đạt tam cấp ma pháp sư, điều này khiến nàng vui mừng khôn siết, tốc độ tu luyện của nàng còn muốn nhanh hơn Lâm Lôi, nhưng so ra vẫn không bằng Địch Khắc Tây. Cũng phải thôi, lúc vừa nhập học, Địch Khắc Tây hắn Tinh thần lực đã gấp 68 lần bạn cùng trang lứa, đã xem như đạt tam cấp ma pháp sư, đến bây giờ hắn đã đạt tứ cấp rồi. . ngôn tình tổng tài

***

Buổi chiều hôm đó, trong lớp Phong hệ, Địch Lỵ Á hôm nay không ngồi cạnh nàng mà lại đi xuống ngồi cạnh Lâm Lôi phía sau nàng. Đức Lâm Kha Ốc Đặc đi đến chỗ Tiểu Nhạn cười nói

" Tiểu Nhạn, ngươi mà không bắt tiểu mỹ nhân về, đến lúc tiểu mỹ nhân không thích ngươi nữa mà thích Lâm Lôi, lúc đó đừng có mà than vãn, hối hận đó"



"Đức Lâm gia gia, người đừng đùa con nữa mà" Nàng cười khổ đáp. Quay xuống nhìn thì thấy Địch Lỵ Á đang thân thiết nói chuyện với Lâm Lôi, hai người cười nói vô cùng vui vẻ, nàng trong lòng tự nhủ "Như vậy mới đúng" nhưng vẫn khung cảnh đó có phần gai mắt nên dứt khoát quay lên, không nhìn nữa.

Nhưng lúc Tiểu Nhạn không biết, khi nàng quay lên, Địch Lỵ Á liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

"Hôm nay niên khoá kết thúc, tốt lắm. Bất quá, trước khi ta dời đi, có một chuyện quan trọng cần nói cho mọi người nghe". Đặc Lôi nói.

Phía dưới học viên nhất thời xầm xì bàn tán.

"Cựu học viên hẳn đều biết, Ân Tư Học Viện chúng ta có quy củ là hai tháng cuối mỗi năm đều tổ chức cuộc tranh tài "Cấp Thứ". Đây là thời gian mà học viện sôi nổi nhất. Những kẻ nổi bật trong các cuộc so tài cấp lớp sẽ rất dễ được Tứ Đại Đế Quốc thỉnh dụng về sau." Đặc Lôi cười nói.

Bọn học viên bên dưới liền cảm thấy khích động!

Tại Ân Tư Học Viện, là nơi thiên tài tụ tập, mà thiên tài đều có bệnh chung là... không phục ai cả!

Cho nên trong những cuộc tranh tài "Cấp Thứ" hàng năm, đó là cơ hội cho các thiên tài dương danh! Cơ hồ, chín phần mười học viên đệ tử đều chú ý đến chuyện này, ai có chút điểm thực lực đều tham gia.

"Phong Hệ chúng ta tự nhiên cũng xuất chiến, các ngươi ai muốn ghi danh thì nói cho ta biết." Đặc Lôi môi mỉm cuời nói.

"Sư phụ, con muốn"

"Sư phụ, con muốn"

Phía dưới không it học viên đệ tử hưng phấn bắt đầu báo danh.

"Tốt." Đặc Lôi bắt đầu lấy giấy bút ra ghi chép. Tiểu Nhạn thở dài, tranh hạng "Thứ Cấp"? Nàng không có hứng thú.

"Lâm Lôi, Tiểu Nhạn, các ngươi không tham gia sao?" Đặc Lôi thấy Tiểu Nhạn vẫn ngồi im, không có ý gì là muốn tham gia cả liền đi tới hỏi.

"Sư phụ, ta không hứng thú" Tiểu Nhạn cười nói, Lâm Lôi cũng đồng dạng gật đầu, tỏ ý tán đồng với nàng.

" Các ngươi không biết rằng, chiến thắng tranh tài cấp thứ hàng năm đều có thưởng." Đặc Lôi dụ dẫn.

"Phần thưởng?" Lâm Lôi chính là rất đang cần kim tệ. Xét gia tộc, tình trạng kinh tế không tốt đẹp chút nào. Nếu như thu hoạch được kim tiền, thì tham gia vào cuộc tranh "Cấp Thứ" này không phải là vấn đề lớn cần phải suy nghĩ



"Đúng vậy. Ngươi nên biết rằng, đệ tử nhập môn đều cư trú trong túc xá bình thường chật chội thiếu thốn tiện nghi; nhưng ba người nhất, nhì, ba trong cuộc tranh tài sẽ đưọc hưởng tư cách tạm trú một năm trong hai tầng tiểu lâu nơi trung tâm. Đó là vinh dự, mà nơi đó thì cũng là rất thoải mái a" Đặc Lôi nói tiếp.

Tiểu Nhạn trong lòng chấn kinh.

Cả khu tiểu lâu phòng ốc không nhiều, trong đó phần lớn là các ma pháp sư cấp bảy, cấp tám trở lên cư ngụ. Từ cấp sáu trở xuống, mỗi cấp ba người xuất sắc nhất chỉ được ân thưởng quyền tạm trú trong thời gian một năm.

"Phần thưởng là nơi cư trú? Phần thưởng là kim tệ thì may ra Lâm Lôi hắn tham gia" Tiểu Nhạn cười thầm.

"Ta không tham gia" Lâm Lôi kiên quyết lắc đầu, đúng như dự đoán của nàng.

Đặc Lôi lại gần Lâm Lôi, Tiểu Nhạn nói nhỏ "Các ngươi lo lắng lộ thực lực sao? Ta biết thừa hai ngươi một người là tam cấp, một người là nhị cấp"

Tiểu Nhạn trợn tròn mắt, làm sao ông ta biết? Có lẽ tình cơ ông ta thấy được nàng và Lâm Lôi tập luyện phía sau núi.

Đặc Lôi nhìn mặt Tiểu Nhạn đang cứng đơ, cười nói: "Lâm Lôi, Tiểu Nhạn, thực lực không thể giấu, dù là các ngươi cố tránh tranh tài để dấu đi, nhưng ta đã biết bí mật đó rồi, biết đâu nó sẽ lọt ra."

"Ngài cứ tùy tiện" Tiểu Nhạn nhàn nhạt cười đáp, rồi đứng dậy, không màng đến Đặc Lôi đang đờ ra vì ngạc nhiên, cung kính hành lễ "Tái kiến, sư phụ" rồi bình tĩnh rời đi.

"Hà, tên tiểu tử này thực là..." Đặc Lôi bật chợt nở nụ cười. Bên cạnh đó, Địch lỵ Á cũng đang che miệng cười lén, ánh mắt thủy chung chưa rời khỏi bóng dáng Tiểu Nhạn cho tới khi nàng đi khuất.

~~~ Aizz, nay hơi bận xíu nên đăng có chút muộn, mọi người đọc vui, và cho mình nhận xét đi a~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.