Trần Tiểu Nhạn đầy một bụng nghi hoặc, nhưng nàng vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng nghe Khương Vũ nói tiếp.
"Ta vốn là một vương tử thất thế, mà phụ vương của ta chính là một trong bốn Thiên Tôn đứng đầu chủ vũ trụ, trên ta còn có hai huynh trưởng ưu tú, bọn họ, đã sớm đạt tới thượng cấp thiên sứ, mà ta, với kinh mạch nhỏ hẹp, mãi vẫn chỉ dừng ở hạ cấp thần nhân. Phụ vương luôn nhìn ta với ánh mắt khinh thường, luôn coi ta là nỗi ô nhục không đáng có trong cuộc đời ông. Ông mặc kệ ta, sống chết của ta không lo, nhắm mắt làm ngơ khi ta bị hai huynh bắt nạt. Nói thực, ta vô cùng tức giận, nhưng ta nhẫn nhịn. Ta nhẫn, nhẫn nhịn tu luyện, cuối cùng, trời không phụ lòng người, ta gặp được đại kỳ ngộ của bản thân, thoát thai hoán cốt, linh lực tăng cao, ngắn ngủi mười năm, ta đã đạt tới cấp Thần Vương, trở thành Thần Vương trẻ tuổi nhất trên thần giới. Haha, khi thiên địa phủ xuống công nhận ta là Thần Vương xuất thế, nhìn vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ của hai huynh trưởng cùng phụ thân mình, ta vô cùng thỏa mã. Sau đó, ta được đối đãi còn tốt hơn hai vị huynh trưởng của mình" Khương Vũ làm một bộ mặt khinh bỉ nói "Hừ, đám người đó, lúc thấy ta bị thất thế thì cười chê nhạo báng, lúc thấy ta vươn lên liền bám lấy nịnh hót, ta khinh! Sau đó, ta không muốn ở thần giới nữa, đi chu du khắp nơi trong chủ vũ trụ, cho tới một lần, ta tới một tinh cầu khoa học kỹ thuật. Ở nơi này, ta được học về những thứ máy móc ta chưa từng thấy bao giờ, những con tàu vũ trụ siêu tối tân... Ta ở đó, bị những kiến thức đó làm cho mê mẩn, bắt đầu vùi đầu vào nghiên cứu"
Tiểu Nhạn nghe đến đây, nàng có chút nghi ngờ, có khi nào Khương Vũ tới phải Địa Cầu trước kia nàng sống không, nhưng nàng lập tức bác bỏ ý kiến này.
"Haha, ta học tập ở đó, bằng vào tài năng, ta đã có thành tựu của riêng mình. Chỉ là không ngờ, trong một lần thì nghiệm thất bại đã đem phòng thí nghiệm của ta nổ tung. Vụ nổ đó đã gây chấn động không gian và thời gian, khiến ta có thể xuyên qua bức tường không gian ngăn cách hai vũ trụ, tới được nhánh vũ trụ, điều này quả thực khiến ta vô cùng bất ngờ"
"Ở nơi này, con người quá yếu ớt, cách tu luyện cũng khác chúng ta, không hề tu nguyên anh, kết kim đan. Điều khiến ta chú ý là, ngay cả kẻ mạnh nhất trong đám thần nhân các ngươi, chủ thần, cũng không cách nào cảm ngộ được thời gian pháp tắc và không gian pháp tắc, duy chỉ điều đó, đã khiến ta mạnh hơn các ngươi vô số lần. Thế nhưng ta mạnh mẽ như vậy, lại vẫn bị quy tắc của vũ trụ này ép chết, chỉ vì ta vô tình làm sụp đổ một vị diện bình thường mà bị trừng phạt, ta cũng không biết tại sao, có lẽ là do người sáng tạo vũ trụ đặt ra luật lệ đó. Ta liên tục chạy trốn, nhưng trốn như nào cũng không thể trốn khỏi nhánh vũ trụ, trở về chủ vũ trụ. Ta không cam lòng chết vô ích như vậy, ta liền đem toàn bộ hiểu biết của mình về thời gian và không gian pháp tắc, cho vào một chiếc không gian giới chỉ, sau đó bỏ vào một khối ma phương ta thích nhất rồi ném vào một vị diện"
Khương Vũ thở dài, đã không còn vẻ ngạo mạn, tự tin như lúc nãy
"Hậu bối, ta không biết ngươi là nam hay nữ, là già hay trẻ, nhưng ngươi đã nhận truyền thừa của ta thì nhất định phải giúp ta, tìm ra một người" Đột nhiên, giọng của Khương Vũ thay đổi, có phần buồn bã, có phần hối hận.
"Nàng ấy có lẽ đã chuyển thế đầu thai, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi tìm được chút tin tức về nàng. Nàng tên Huyền Hi, là một thần nhân bình thường, cũng vì ta năm đó tự tin ngông cuồng, khiến nàng ấy tổn thương bỏ đi. Nếu ngươi có thể có cơ hội gặp nàng, thì hãy thay ta chuyển một lời xin lỗi.... Cuối cùng, chúc ngươi có thể thành công lĩnh hội được truyền thừa của Khương Vũ ta, haha" Dường như thoáng chốc, có chút hơi nước dâng lên trong đáy mắt Khương Vũ nhưng lập tức tiêu tán, thay vào đó là tiếng cười sảng khoái, kiêu hãnh.
Đoạn video kết thúc, Tiểu Nhạn vẫn chưa hoàn hồn lại, bên cạnh Địch Lỵ Á cũng vô cùng kinh sợ. Nàng biết được, những điều mình vừa nghe có lẽ là bí mật lớn nhất trong vô số vị diện, tuyệt đối không thể cho ai khác biết, mà Tiểu Bạch trong lòng nàng cũng dại ra.
Huyền Hi? Huyền Hi? Cái tên này, làm sao lại có phần quen thuộc?
"A?!" Bỗng Tiểu Nhạn nhíu mày. Lúc này, trong đầu Tiểu Nhạn hiện lên vô số tri thức kỳ lạ, cứ như vậy ào ạt tuôn chảy không ngừng như thác lũ khiến đầu óc của nàng choáng váng. Trên da thịt nàng bắt đầu xuất hiện những hoa văn kỳ bí, từ cổ cho tới tay và chân đều xuất hiện loại hoa văn này.
Địch Lỵ Á hoảng sợ, nhưng nàng không dám đụng vào người Tiểu Nhạn, sợ bản thân làm tình trạng thêm xấu, Tiểu Bạch đã sớm nhảy ra khỏi lòng nàng, hiện nguyên hình Tam Nhãn Linh Miêu, đứng nhìn cảnh giác xung quanh, đề phòng có người nhìn lén.
Lúc này ý thức Tiểu Nhạn không nhận thấy những phát sinh kỳ lạ trên thân thể, hiện giờ nàng chỉ cảm thấy bản thân cảm nhận nguyên tố tốt hơn trước rất nhiều, thậm chí nàng mơ hồ cảm nhận thấy cả Quang Minh nguyên tố và Hắc ám nguyên tố.
Mất gần nửa buổi, cuối cùng Tiểu Nhạn đã nhận được hết lượng thông tin mà quả cầu sáng truyền tới, tuy rằng đa phần nàng không hiểu, nhất là phần nói về không gian và thời gian, nàng hoàn toàn chẳng hiểu một chút nào.
"Phù" Thở dài một hơi, nàng biết tuy rằng truyền thừa rất lợi hại, nhưng công pháp tu luyện lại khác nhau, rất khó để lĩnh hội những thứ mà Khương Vũ đã để lại cho nàng. Tiểu Nhạn liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trong tay. Đây là một cái nhẫn không gian, bên trong có một ít đan dược cùng vũ khí, nhưng Tiểu Nhạn quyết định quan sát kỹ hơn sau, nàng rõ ràng cảm nhận thấy được sự lo lắng đến phát hoảng của ái nhân của nàng rồi.
Nàng quay về phía Địch Lỵ Á, đi tới nắm lấy tay nàng "Đi thôi, trời cũng tối rồi, chúng ta về khách điếm ă tối thôi kẻo Hưu gia gia lo lắng"
Nhìn nụ cường sủng nịnh của Tiểu Nhạn, nỗi lo lắng bất an của Địch Lỵ Á cũng dịu xuống, nhưng tay vẫn bất giác siết chặt tay người bên cạnh. Những hoa văn kỳ lạ kia đã biến mất không một dấu vết, nhưng cũng không đại biểu chúng không tồn tại.
"Hứa với muội, dù ra sao, Nhạn cũng tuyệt đối không bỏ lại muội"
Tiểu Nhạn cười, vuốt tóc nàng "Ta hứa, ta tuyệt đối sẽ không rời xa muội, sẽ ở bên cạnh bảo vệ muội"
Tiểu Bạch cũng không trở về hình dạng tiểu bạch miêu mà trực tiếp dùng nguyên hình đi lại trong thành, trong đầu nó vẫn xoay quanh cái tên Huyền Hi.
Rốt cuộc là đã nghe ở đâu rồi?
Tiểu Nhạn cảm thấy Tiểu Bạch có chút khác thường, ngay cả khi nghe đến ăn cũng không hào hứng như trước "Sao thế, Tiểu Bạch?"
"Nhạn, ta cảm thấy cái tên Huyền Hi này có chút thân thuộc, nhưng ta rõ ràng chưa từng gặp người này" Tiểu Nhạn nghe vậy cũng rơi vào trầm tư.
Có khi nào Huyền Hi có liên quan tới Tiểu Bạch sao? Nàng lắc đầu tự cười bản thân suy nghĩ nhiều.
Thời đại Khương Vũ cùng Huyền Hi sống có lẽ cách các nàng hiện giờ phải trăm năm, ngàn năm, thậm chí xa hơn, sao Huyền Hi lại liên quan tới Tiểu Bạch được chứ?
"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ, tới đâu hay tới đó" Tiểu Nhạn thầm nhủ. Tuy lần này nhận truyền thừa là chuyện tốt, nhưng nếu để bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị truy giết. Dù sao, nắm được quy tắc thời không trong tay cũng quá nghịch thiên.
Trong lúc Tiểu Nhạn cùng Địch Lỵ Á tay trong tay về khách điếm, ở một toà phủ đệ xa hoa, trong tầng hầm, Lâm Lôi lúc này đã hóa thân long huyết chiến sĩ, trên long trảo đang cầm đầu của một nam nhân, đúng là đầu của công tước Mạt Đức Sâm
"Tiểu Nhạn nói không sai, kẻ đứng sau giật dây đúng là Khắc Lai Đức, có điều Khắc Lai Đức là cửu cấp chiến sĩ, giết hắn có điểm phiền phức"
Lúc này, một bóng trắng lơ lửng bay ra từ Bàn Long giới chỉ, là Đức Lâm Kha Ốc Đặc
"Lâm Lôi, đừng nóng vội, đánh rắn động cỏ sẽ không tốt"
"Đã biết, Đức Lâm gia gia" hắn gật đầu.
Bóng đêm tĩnh lặng phủ xuống, tưởng chừng yên bình nhưng lại ẩn chứa những mối nguy hiểm khổng lồ không ai lường trước được.
~~~ Cám ơn mn đã theo dõi truyện, mặc dù mình thấy mình viết ngày càng phế đây =))) Mah, nay ấm hơn một chút, thích ghê. Mai mình bận chút việc nên sẽ ko có chương mới. Mọi ng đọc vui hen ~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]