Sau khi tắm rửa xong đi ra, Lâm Dực trông thấy Ôn Kỳ còn đang ngủ say, vẻ mặt liền giật giật, chợt nhớ tới một ý niệm đã từng ngấp nghé thật lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội thực hiện.
Tìm ra bàn vẽ cùng giấy bút, tuy cánh tay của Lâm Dực đã không còn linh hoạt như trước, nhưng chỉ có mấy nét kí họa thế này đối với y cũng không thành vấn đề, thực tế —— quan trọng là người mẫu cho y vẽ chính là Ôn Kỳ.
Vào giờ phút này, dưới tấm chăn kia là Ôn Kỳ không mảnh vải che thân, bờ vai trong không khí lại càng giống với một góc của núi băng, đường cong vừa *** tế vừa khí phách.
Hiện tại là vì đang nghiêng người nằm ngủ, nên vết sẹo đã mờ nhạt nơi cằm trái lại càng câu nhân hơn dưới nắng sớm ấm áp, tựa như một ấn ký thôi thúc con người ta sôi trào dục vọng, nổi bật trên gương mặt vốn yêu nghiệt nay lại càng thêm gợi cảm.
Lâm Dực cũng không phủ nhận, ấn tượng đầu tiên khiến cho y có cảm tình với Ôn Kỳ chình là khuôn mặt này của đối phương. Mỗi người chẳng phải đều yêu thích cái đẹp sao, điều này cũng không có gì khiến y phải hổ thẹn cả. Tuy nhiên mỗi một sự vật hoàn mỹ xinh đẹp luôn có những mặt bất kham của nó, giống như Lâm Dực không chỉ yêu khuôn mặt của Ôn Kỳ, mà còn yêu cả con người của hắn.
Hoặc là nói, yêu một người không phải chỉ là hô hào ngoài miệng mình yêu đối phương đến chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380404/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.