“… em ấy còn hôn mê bao lâu?”
“Khó nói, ít nhất một ngày nữa.”
Trong mơ màng, Lâm Dực giống như đã nghe được tiếng nói chuyện, thế nhưng vì đầu đang choáng váng đến lợi hại, nên y không có cách nào tập trung *** thần, y nhớ không nổi chủ nhân của thanh âm kia là ai, mặc dù thanh âm kia rõ ràng rất quen thuộc.
“… Có thể hay không sẽ bị nghiện?” Trầm mặc vài giây, thanh âm của người lúc đầu lại vang lên. Dù giọng nói có vẻ nhàn nhạt, nhưng vẫn không thể hoàn toàn che dấu được sự run rẩy.
“Chắc có lẽ là không, lần đầu tiên tiếp xúc với ma túy rất ít khi sẽ dẫn đến tình huống bị nghiện, huống chi cậu ấy không bị tiêm thuốc vào tĩnh mạch, tuy trong dạ dày có một lượng ma túy lớn, nhưng dạ dày sẽ hấp thu rất chậm, đồng thời đã kịp thời súc ruột, phần ma túy bị huyết dịch hấp thu có thể dùng thuốc để ức chế,” nói xong dừng một chút, thanh âm giải thích bỗng nhiên trở nên kích động, “Nhưng phần bụng của cậu ấy tổn thương rất nghiêm trọng, không biết cậu ta làm sao có thể chống đỡ đến hiện tại, Ôn Minh đúng là thằng tró súc sinh!”
“…” Người còn lại không có nói gì, chỉ trầm mặc một hồi.
…Ôn Minh?
Lâm Dực cố gắng hồi tưởng, nhưng chỉ đổi lấy ý thức dần dần mơ hồ.
“…anh thật sự đã quyết định? Không cân nhắc suy nghĩ của Lâm Dực?”
“Tôi đã đáp ứng Hàn Ninh Cẩn,” ngữ khí không mang theo chút cảm xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380389/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.