Mở mắt ra, đầu có chút choáng váng, trước mặt mơ hồ một mảnh, Lâm Dực phản xạ có điều kiện mà sờ tìm kính mắt.Đáng tiếc, dù Lâm Dực cố gắng cả buổi, một chút khí lực nơi cánh tay cũng không dùng được. Nhíu nhíu mày, sau đó y mới bỗng nhiên ý thức được, hai tay của mình đã bị trói ở sau lưng.Trong nội tâm cả kinh, chịu đựng sự đau buốt toàn thân, Lâm Dực vội vã ngồi dậy.
“…” Ánh mắt rơi lên thân ảnh gần kề bên mình, Lâm Dực dùng sức giãy khỏi dây trói, không thể nghi ngờ, đây hoàn toàn là phí công.
Ôn Minh đang ngồi ở trước mặt Lâm Dực, một tay bắt lấy cái trán đang đau nhức của Lâm Dực, trên mặt tràn đầy ác ý: “Mày tỉnh lại thật sự rất nhanh.”
Không nói một lời mà nhìn đối phương, khuôn mặt của Lâm Dực căng cứng, bắt buộc chính mình phải trấn định lại.
Y nhớ rõ sau khi bị Ôn Minh bắt cóc, liền dựa theo lộ tuyến của đối phương tránh né được mấy cảnh sát giao thông nơi đầu phố, một đường căng thẳng chạy đến khu vực hẻo lánh, xuống xe — Xuống xe? Lâm Dực nhắm mắt lại, sau khi xuống xe, y liền bị đánh cho một cú choáng váng.
Nghiêng mặt, Lâm Dực cố ý xem nhẹ đáy mắt dần dần hiện lên lệ khí của Ôn Minh, nhanh chóng dò xét một vòng, nhìn vách tường cháy đen chung quanh, chỉ cảm thấy mình hẳn là đang bị nhốt trong một dãy nhà từng bị hỏa hoạn, hiện tại đã bỏ hoang.
“Yên tâm, bất kể thế nào đây cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380384/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.