Giằng co suốt cả một buổi sáng, Lâm Dực nhẹ nhàng hít thở, nằm ở trên giường, vô luận như thế nào cũng ngủ không được nữa.
Quay đầu, trông thấy Ôn Kỳ vừa tắm xong bước tới, lấy ra khăn tắm, một lần nữa mặc quần áo vào.
Lâm Dực có chút chột dạ, tuy động tác của Ôn Kỳ cơ hồ nhìn không ra một tia sơ hở gì, nhưng vào lúc hắn xoay người cầm quần tây lên, vẻ mặt bỗng nhiên cứng ngắc của đối phương đã nói rõ —— mình hình như đã yêu cầu quá độ rồi.
Không thể nghi ngờ, Ôn Kỳ đã không hoàn toàn nắm quyền chủ động trong tay, về sau còn cố ý phóng nước cho Lâm Dực, đây mà nói quả thực giống như một tin mừng đột nhiên đến gõ cửa nhà y vậy, Lâm Dực tin chắc rằng tình tiết đảo chính như thế sẽ tuyệt không bao giờ xuất hiện lần nữa trong cuộc sống sau này, cho nên căn cứ vào nguyên tác nhân sinh khổ đoản nên phải kịp thời hưởng lạc, y đã không chút do dự đem Ôn tiểu mỹ nhân cho KO rồi.
Cái gọi là bỏ đá xuống giếng cũng không gì hơn cái này, bề ngoài tuy là một người đàn ông vô hại với cả người lẫn vật, nhưng trong nội tâm thật chất là một lão sói già đang vẫy đuôi phạch phạch.
Ho nhẹ một tiếng, Lâm Dực ngượng ngùng mà mở miệng: “Anh muốn đi ra ngoài?”
Ôn Kỳ cầm áo khoác bên cạnh qua, bình tĩnh ngẩng đầu: “Như thế nào? Không đi gặp Nam đại ca của em sao?”
Trừng to mắt, Lâm Dực bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380369/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.