Liên tục nửa tháng, Lâm Dực ngoại trừ nằm trong nhà Ôn Kỳ truyền dịch, thì chuyện khiến y cao hứng nhất chính là cùng hắn đi đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý vào mỗi chiều thứ ba.
Qua những lời của Lục Nhiên y mới biết được, trong thời gian một tuần mình nằm viện, Ôn Kỳ cơ hồ mỗi ngày đều phải đi tiếp nhận trị liệu, mà từng ấy năm tới nay, Ôn Kỳ chưa bao giờ chủ động như vậy bao giờ cả.
Đó là lý do, Lâm Dực tạm thời tự cho là đúng rồi suy diễn, Ôn Kỳ là lo lắng mai mốt khi ở cùng nhau, hắn sẽ lại thương tổn đến y nên mới làm như vậy.
Về phần chuyện tình xảy ra trong bao sương ngày hôm ấy, hết sức ăn ý, hai người ai cũng không có đề cập qua lần nào nữa.
Lâm Dực không biết Ôn Kỳ phải chăng đã hiểu được tâm tư của Lục Nhiên, nhưng vô luận thế nào, mang theo một chút tư tâm, y đã quyết định, chỉ cần Ôn Kỳ không hỏi, y vĩnh viễn sẽ không nhắc đến chuyện này.
Huống chi, coi như Ôn Kỳ đã biết rõ chân tướng, Lục Nhiên cũng không có khả năng thay đổi được điều gì nữa.
“Tôi nói cậu có thể khống chế cảm xúc của mình một chút được không?” Đứng chờ ở ngoài cửa phòng trị liệu lúc này, bên cạnh y còn có Tần An đang bĩu môi lên án, “Đã một bó tuổi to rồi mà còn bày đặt như mấy em hoa tươi trẻ trung mới biết yêu hạnh phúc vu vơ, thực mong một ngày nào đó cậu sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380350/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.