Thời điểm Lâm Dực trợn mắt thức dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, y cũng không biết vì sao mình lại ngủ lâu như vậy, may mắn là thời gian xin nghĩ bệnh còn chưa chấm dứt, nên y cũng không cần lo lắng vấn đề đi dạy học.
Một tay chống giường ngồi dậy, Lâm Dực tận lực xem nhẹ sự khó chịu từ phần eo trở xuống, vừa nghĩ thơi gian thật đúng là kẻ thù của tuổi tác một bên vẫn không quên nhìn quanh gian phòng xem Ôn Kỳ còn ở đó hay không.
Kết quả khi ánh mắt vừa rơi lên người nào đó đang trưng vẻ mặt có chút hả hê dò xét mình ngay bên giường, Lâm Dực ngu ngơ vài giây, sau đó nhanh chóng dồn sức kéo khăn trải giường phủ lên người——
×, Tần An!?
Không thể nghi ngờ, chỉ trong nháy mắt như vậy, Lâm Dực có hơi không được bình tĩnh cho là tối hôm qua mình đã ngủ sai người rồi…
“… sao cậu lại tới đây?”
Tìm về lý trí, Lâm Dực nhíu mày hỏi.
“Điện thoại di động của cậu tắt máy, nên tôi liền trực tiếp đi tìm Ôn Kỳ.” Nói xong, Tần An không chút kiêng nể mà nhìn chằm chằm vào phần thân trên lỏa lồ bên ngoài của Lâm Dực, biểu tình khỏi phải nói là hèn mọn bỉ ổi biết bao nhiêu.
Lâm Dực đương nhiên biết rõ hắn đang nhìn cái gì, y bèn nheo lại mắt, nghiêm trang mà nói sang chuyện khác: “Ôn Kỳ đâu?”
“Đưa Ôn Lục đi nhà trẻ rồi, hắn nói sau đó còn phải đi chơi đàn ở một nơi, nên để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380344/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.