Trong tiềm thức, kỳ thật Lâm Dực đã biết rõ cái ngày này sớm muộn gì cũng đến, y cũng đã sớm làm tốt công tác tiếp nhận, chỉ tiếc vào thời điểm thật sự gặp lại người ta, y vẫn cảm thấy trở tay không kịp như cũ.
Mà điều hiện tại làm y càng thêm tiếc nuối, chính là không có chiếc kính mắt để giúp y che giấu bớt sự bối rối nơi đáy lòng.
“Học trưởng gần đây hình như bề bộn nhiều việc lắm thì phải, tôi đây còn nghĩ sẽ không kịp làm một chuyến thăm hỏi chính thức, bất quá nếu Tần An đã nói trước cho anh biết, mà tôi còn không ra chào hỏi thì có lẽ không được lễ phép cho lắm, đúng không?”
Bộ dạng của người đàn ông này ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi, tướng mạo phi thường tuấn tú, quần áo đơn giản nhưng không làm mất đi vẻ sang trọng, trên thực tế khí chất sạch sẽ của đối phương hoàn toàn không tương xứng chút nào với không khí nơi quán bar này.
Kịp thời ngăn chặn Tần An như muốn nói điều gì, Lâm Dực hiển nhiên đã sắp xếp xong cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu nhìn đối phương cười cười: “Ninh Cẩn, đã lâu không gặp.”
Hàn Ninh Cẩn —— tiểu thiếu gia của Ninh Hoàng quốc tế, xuất ngoại hơn bảy năm, hiện đang giữ chức phó tổng giám đốc của Ninh Hoàng quốc tế.
“Nghe nói anh đã kết hôn?” Tìm một nơi tương đối yên tĩnh và hẻo lánh ngồi xuống lần nữa, Hàn Ninh Cẩn lập tức nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lâm Dực, “Ah, hoặc là giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380308/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.