(Đây là một căn bệnh có tên tiếng anh là Phobic anxiety disorde – Người bệnh thường xuyên tránh né một đối tượng, một tình huống, một động vật mà thực tế chẳng có gì nguy hiểm cho họ. Việc đương đầu với tình huống, làm nảy sinh các triệu chứng tái mặt, nhịp tim nhanh, run, vã mồ hôi, nghẹt thở, tụt huyết áp…)
“Tiền thuốc men, 5000.”
Đúng hẹn, Lâm Dực đến tiệm cơm mà mình đã hẹn với đối phương, còn chưa có ngồi vững vàng, Tô Âm đã ném tới một câu như vậy.
Lâm Dực ngẩng đầu, đáy mắt mang theo nghi vấn: “Cái gì?”
“Ba người đều bị gãy xương, có hai người bị ngoại thương, còn có hai ngươi cần phải đi trồng răng lại.”
Không ngoài sở liệu, Lâm Dực càng thêm bối rối: “Cô nói cái gì?”
Tô Âm cúi đầu, lôi ra một đống hóa đơn từ trong túi trang điểm, đẩy tới trước mặt Lâm Dực vẫn còn ngơ ngác: “Biên lai của bệnh viện này, tổng cộng là 4798, làm tròn luôn cho anh, là 5000.”
Dừng một chút, Tô Âm quan sát Lâm Dực một bên cầm lên biên lai một bên vẫn là bộ dáng mờ mịt như cũ, rốt cục mở miệng giải thích: “Đây đều là hóa đơn tiền thuốc men cho mấy tổ viên trong đội của chồng tôi, còn nhớ rõ chuyện anh nhờ vã vào đêm hôm đó chứ —— “
“Là mấy cái tên… xã hội đen kia làm hay sao?” Lâm Dực nhíu mày tiếp lời, trong lòng tự nhủ mấy tên đó đúng là quá phách lối rồi, còn dám ngang nhiên đánh cảnh sát?
Chưa nói được bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380296/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.