Lâm Dực bị Tần An hỏi mà không hiểu ra làm sao: “Ai là Lục Nhiên?”
Tần An khẽ giật mình, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đơ như quân bài tú-lơ-khơ của Lâm Dực, nhéo nhéo lông mày: “Con mẹ nó cậu —— cậu không biết hắn?”
“Không biết.” Lâm Dực lắc đầu.
“… ×, ” Tần An ôm đầu, lại giơ mặt lên, đột nhiên nổi giận, “Vậy vừa rồi sao cậu lại làm cái hành động như con thiêu thân ngu ngốc thế hả? Nhớ năm đó lão tử bị một đám vây đánh, cũng không thấy cậu hùng dũng xắn tay áo đứng ra trước như vậy, thế mà vừa nãy lại rất hùng hùng hổ hổ! Còn bày đặt cầm chai lọ ném về phía người ta, cũng may mắn là cánh tay già cõi của cậu không dùng được, chứ nếu tên họ Lục kia mà xảy ra chuyện gì thì đừng nói cậu, lão tử cmn cũng phải lên bàn thở để người ta cúng nhan thơm cho đó…”
“…”
Lâm Dực thình lình bị một trận nước miếng tung bay của Tần An mắng cho thất thần, ngay sau đó y liền chú ý đến vài câu căm giận bất bình của hắn lúc đầu, cẩn thận cân nhắc một phen, rồi vịn eo ổn định thân thể, coi như trấn định mà mở miệng hỏi thăm: “Cậu nói là… Người đàn ông vừa rồi cầm đĩa trái cây nện vào đầu Ôn Kỳ gọi là Lục Nhiên?”
Tần An gật gật đầu: “Mấy hôm trước tôi vừa ở tiệc rượu chào hỏi qua một người, chắc cậu cũng đã nghe qua cái tên Lục Thấu rồi đúng không? Ông ta chính là tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-lo-phu-phu/2380290/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.