“Cái tên Sở Vĩnh Du này, đầu óc có vấn đề à, vọng tưởng dựa vào sức mạnh của bản thân để khiến nhà họ Lôi từ hôn?” “Đâu phải đầu óc có vấn đề, rõ là một thằng bị đần mà? Nhà họ Lôi cũng giống như nhà Thác Bạt của chúng ta, là một gia tộc cổ võ ẩn thế, lão tổ là cường giả siêu cấp ở Đan Điền Cảnh. Anh ta giỡn quái gì vậy.” “Tự mua dây buộc mình, lấy trứng chọi đá mà thôi, tên Sở Vĩnh Du này đúng là nhân tài. Đợi lát nữa chắc chắn sẽ bị nhà họ Lôi đập cho mẹ khỏi nhận ra thôi.” “Chí lí! Nhà họ Lôi đến đón dâu gặp phải chuyện này thì tâm trạng vui sao được? Rất có thể sẽ bị giết chết luôn.” Trong tiếng thảo luận tụm năm tụm ba của gia tộc Thác Bạt, một đội ngũ quy mô lớn xuất hiện trước mặt họ. Người dẫn đầu tóc đã bạc, nhưng vẫn đi đứng có khí thế như cũ, mà sắc mặt xấu lạ thường. “Thác Bạt Dã! Hôm nay là ngày đại hỷ, thế mà ông lại ngồi ở trường luyện võ đợi ông già này lại đây? Nhất định phải cho tôi một lời giải thích thoả đáng.” Ông lão này chính là lão tổ nhà họ Lôi, Lôi Tuyệt Vân, giọng điệu cực kỳ cứng nhắc. Thác Bạt Dã đã đứng dậy qua đây từ lâu, lúc này khó chịu đáp. “Đại hỷ thì vẫn là đại hỷ, chỉ là có tý rắc rối thôi. Có người muốn chen chân vào, vì một vài lí do, bên tôi cũng chẳng còn cách nào khác.” Gì cơ? Lôi Tuyệt Vân cau mày. “Ý ông là gì? Có ai dám ngăn cản hai gia tộc chúng ta liên hôn à?” Thác Bạt Dã vừa nói, tay phải vừa chỉ vào Sở Vĩnh Du đang ngồi trên ghế. “Cậu ta tên là Sở Vĩnh Du, là bạn thân của cháu gái tôi. Sau khi biết chuyện liên hôn này, cậu ta đã chạy tới đây để ngăn cản đám cưới này.” Lôi Tuyệt Vân nhìn sang và cười chế giễu. “Chỉ là một thằng nhóc thò lò mũi xanh mà cũng dám trâng tráo vậy à? Ông già này không quan tâm Thác Bạt Dã ông đang tính toán gì, mà căn bản tôi cũng chẳng có hứng thú gì cả. Cậu ta muốn ngăn cản đám cưới này à? Là cái thá gì cơ chứ.” Nói xong, ông ta nhìn Tường Vi vẫn đang mặc quần áo bình thường và nói. “Tường Vi, đi thay quần áo đi cháu, sau đó đi cùng với bọn ông. Dù cháu có mời ai tới đi chăng nữa, kết cục cũng sẽ không thay đổi chút nào đâu. Nếu bạn của cháu vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách sao ông già này bắn chết hắn ngay tại chỗ. Tường Vi cắn môi dưới, khi cô ấy định nói gì đó, Sở Vĩnh Du đã đứng lên và mỉm cười. “Tiền bối, trong xã hội ngày nay, hôn nhân căn bản phải dựa trên nền tảng tình yêu, nếu Tường Vi đã không bằng lòng thì người làm bạn như tôi đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu nhà họ Lôi đã là gia tộc cổ võ ẩn thế thì chỉ cần có người đánh thắng tôi, đương nhiên tôi sẽ không ngăn cản nữa.” Lần này không đợi Lôi Tuyệt Vân lên tiếng, một thanh niên mặc vest và giày da đứng dậy. “Tự tìm đường chết à? Mày là cái thá gì? Tao chính là người tới cầu hôn Tường Vi, Lôi Minh. Bây giờ đầu hàng vẫn còn kịp, nếu không lát nữa trận đấu bắt đầu rồi, thì mày chết chắc.” Chuyện đã tới nước này mà Thác Bạt Dã vẫn chưa cho dừng lại, điều đó cho thấy mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng, Lôi Tuyệt Vân cũng không phải kẻ ngốc, vốn dĩ có thể hoàn toàn làm lơ Sở Vĩnh Du mang Tường Vi đi, nhưng nếu làm như vậy thì ít nhiều cũng có dị nghị. Vì vậy, chỉ cần trong trận đấu một chọi một giết Sở Vĩnh Du bằng năng lực thật của bản thân, một là có thể cho tất cả mọi người kết cục của việc sỉ nhục nhà họ Lôi, hai là có mang Tường Vi đi thì cũng không bị người khác đàm tiếu sau lưng. “Sinh mệnh rất đáng quý, các người có thể ôm suy nghĩ muốn giết tôi, nhưng tôi sẽ thủ hạ lưu tình.” Sở Vĩnh Du bước tới trung tâm võ đài, dáng vẻ bình tĩnh khiến tất cả người nhà họ Lôi đều điên tiết. “Minh, hôn nhân của con thì con tự mình xử lí. Vừa hay vợ chưa cưới của con cũng ở đây, hãy để con bé xem thử gả cho nhà họ Lôi có phải là một sự sỉ nhục đối với con bé hay không.” Sau khi nói xong, Lôi Tuyệt Vân đã ngồi trên chiếc ghế do người hầu của gia tộc Thác Bạt mang đến. Đánh nhau ư? Nhà họ Lôi họ mà sợ à? Nhưng ông ta vẫn hơi nghi ngờ liệu tên Sở Vĩnh Du này có phải là do Thác Bạt Dã cố tình mời đến hay không, còn về mục đích thì ông ta vẫn đang đoán. “Ông nội, ông hãy yên tâm, cho cháu một phút thôi, cháu sẽ khiến cậu ta phải đổ máu tại chỗ, để cảnh cáo cậu ta.” Tiếng vọng vẫn còn chưa tan, Lôi Minh đã đứng đối diện với Sở Vĩnh Du, trong mắt đầy vẻ khinh thường, nếu nói về những chuyện khác, chẳng hạn như làm ăn, thì anh ta thật sự không có tự tin, nhưng đánh nhau thì gia tộc cổ võ ẩn thế như họ chẳng ngán ai cả. “Cậu nhóc, tự tìm đường chết à, có lời trăn trối gì không? Trên mặt Sở Vĩnh Du nở nụ cười nhạt, vốn dĩ anh không có thù hận với nhà họ Lôi, chẳng qua là muốn cho Tường Vi được tự do mà thôi, cho nên tâm trạng anh rất ôn hoà. “Bắt đầu đi” Dường như những người quan sát xung quanh chẳng có mấy ai hứng thú với trận này.” “Có lẽ sẽ kết thúc sớm thôi.” “Chứ gì nữa, dù sao Lôi Minh cũng là cao thủ Hoá Long Cảnh tầng thứ sáu, lại thêm tuyệt kỹ của nhà họ Lôi, những người Hoá Long Cảnh tầng thứ tám bình thường hắn cũng có thể đánh bại, huống chi là Sở Vĩnh Du này.” “Đúng vậy, Sở Vĩnh Du có thể đánh bại Dương Trung chỉ bằng một ngón tay, thế khả năng lớn thực lực sẽ ở Hoá Long Cảnh tầng thứ nhất hoặc tầng thứ hai. Quả thực là cảm giác vượt trội so với bên ngoài, nhưng đối với gia tộc cổ võ ẩn thế như chúng ta, thì chỉ như một trò đùa thôi.” Chỉ có Thác Bạt Thiên Địa nheo mắt định xem nghiêm túc, tuy rằng tối hôm qua chỉ đấu với Sở Vĩnh Du trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ta cũng không phát huy hết sức lực, nhưng trực giác mách bảo anh ta rằng thực lực của Sở Vĩnh Du không đơn giản chút nào, hẳn là kẻ tám lạng, người nửa cân. Lúc này, trận chiến đã bắt đầu, Lôi Minh rất là tự đắc, chẳng thèm nhúc nhích chân, giơ tay chưởng vào không trung, dường như hắn nghĩ chỉ cần như vậy cũng đủ để kết thúc trận chiến. Đùng! Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên khiến tất cả mọi người sửng sốt một hồi, bởi vì Sở Vĩnh Du vẫn đứng đó, chân tay không hề nhúc nhích, đòn công kích của Lôi Minh cứ thế bị hóa giải. Gì cơ? Nhất thời, Thác Bạt Dã, Lôi Tuyệt Vân và những người khác đều cau mày, có vài người có thể kinh ngạc, nhưng họ có thể thấy rõ rằng đòn tấn công của Lôi Minh đã được hóa giải bởi sức mạnh trào ra từ cơ thể Sở Vĩnh Du. “Lôi Minh, dùng hết toàn lực đi.” Lôi Minh có chút chết lặng, sau khi nghe thấy giọng nói của ông nội, khí thế của hắn lập tức thay đổi, hai bàn tay chuyển động không ngừng, cả người lao thẳng về phía Sở Vĩnh Du. “Bôn Lôi Chưởng!” Bôn Lôi Chưởng, tuyệt kỹ của nhà họ Lôi, kết hợp với thực lực Hoá Long Cảnh tầng thứ sáu của Lôi Minh, chỉ nhìn từ mặt thị giác thôi thì lực công kích đã bùng nổ tới cực điểm, đúng là đất đá mù trời. Bùm! Một tiếng nổ vang lên, nhưng Sở Vĩnh Du vẫn không ra tay, mặc cho đôi bàn tay của Lôi Minh đánh vào người. “Đúng là ngạo mạn!” Trong mắt Lôi Minh mang theo ý cười, Sở Vĩnh Du nhất định sẽ chết nếu như bị trúng Bôn Lôi Chưởng của hắn, thậm chí ngay cả người ở Hoá Long Cảnh đỉnh phong cũng không bao giờ dám dùng thân thể để tiếp lấy lòng bàn tay của hắn. Những người khác cũng có suy nghĩ tương tự, cho rằng trận chiến này đã kết thúc. “Tên tiếp theo.” Đúng lúc này, giọng nói của Sở Vĩnh Du lọt vào tai mọi người, mọi người kinh ngạc nhìn, mới phát hiện Sở Vĩnh Du không hề chịu chút thương tổn nào, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Nhất thời tất cả mọi người như hóa đá tại chỗ, suy nghĩ trong đầu như tắc lại. Còn lại chỉ có giọng nói vừa mới phát ra của Sở Vĩnh Du. “Tên tiếp theo.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]