“Ông nội, rốt cuộc ông gọi con đến làm gì vậy? Con đang thu dọn đồ đạc giúp chị mà.” Thác Bạt Dã vừa nói xong, Thác Bạt Thiên Địa đã phát ra tiếng buồn bực, hoàn toàn không phù hợp với khí chất vốn có của anh ta, bây giờ xem ra, cảm giác tính cách có chút đáng yêu. Quả nhiên, Thác Bạt Dã trừng mắt, bất mãn nói. “Hừ! Kêu cháu tới, đương nhiên là để Nam Cung gia chủ gặp rồi, gia tộc Thác Bạt ta rốt cuộc vì điều gì mà dám đưa ra quyết định quay về nội vực Cửu Long Vực chứ.” “À à.” À à hai tiếng, Thác Bạt Thiên Địa không lên tiếng nữa, nhưng lại trưng ra cảm giác vô cùng lười nhác nhàm chán. Lười để ý đến thằng cháu mặc dù là thiên tài nhưng tính cách quả thực khiến Thác Bạt Dã không vui này, lại nhìn sang Nam Cung Vô Phong nói. “Lão phu có thể làm được những điều đã nói trước đó, nhưng có một giao dịch, hoặc nói là tiền đề, gia tộc chúng tôi hiện tại cần tiền gấp.” Tiền? Nam Cung Vô Phong và Sở Vĩnh Du đều cau mày, Sở Vĩnh Du bỗng hiểu ra, tại sao Thác Bạt Diệu Huy muốn đi làm những chuyện cấu kết đó, chẳng lẽ là vì thiếu tiền? “Tiền bối rất thiếu tiền sao?” Nam Cung Vô Phong tò mò, không nói gì khác, bàn đá trong lương đình mà họ đang ngồi bây giờ, với ánh mắt của Nam Cung Vô Phong, chính là được điêu khắc từ kỳ thạch, giá trị hơn ba tỷ rồi, lại thêm những cây gỗ hồng khắp đình viện, chỉ tiền xây dựng thôi đã là một con số trên trời, gia tộc như vậy, sẽ thiếu tiền sao? “Thiếu! Cực kỳ thiếu, vì lão phu dạo này không dễ gì mới đàm phán thành công một cuộc giao dịch với quốc gia, đồng ý bán núi Chùy Tử ở hướng đông nam dãy núi Lung Linh cho tôi.” Mua núi? Phải nói rằng, sự tò mò của Sở Vĩnh Du cũng bị khơi gợi, càng đừng nói tới Nam Cung Vô Phong. “Không biết tiền bối có tiện tiết lộ, mua núi để làm gì?” Thác Bạt Dã lắc đầu. “Không thể nói được, là cơ mật gia tộc, nhưng lão phu có thể nói cho Vô Phong, mua tòa núi này phải tốn 300 ngàn tỷ.” Shhh! Thoáng chốc, ngay cả Sở Vĩnh Du cũng hít vào ngụm khí lạnh, 300 ngàn tỷ mua một tòa núi? Chẳng lẽ trong tòa núi đó đều là khoáng sản? Hoặc thật sự là núi vàng? Thật lâu sau, Nam Cung Vô Phong mới cười khổ nói. “Thứ cho tôi nói thẳng, tiền bối, tôi quả thực không cách nào tưởng tượng, núi gì mà đáng giá như vậy.” “Chuyện này cậu không cần lo, gia tộc Thác Bạt tôi lại không phải gia tộc kinh doanh, nào có nhiều tiền như vậy, chạy đông chạy tây cũng chỉ gom được 180 ngàn tỷ, còn thiếu 120 ngàn tỷ.” Nếu là người bình thường ở đây, có lẽ đã bị con số mà hai người bàn luận dọa sợ chết khiếp, mở miệng một cái là ngàn tỷ, đây là con số mà chỉ những gia tộc thật sự đạt tới hàng đầu của nước R dám bàn tới. Với sự thông minh tài trí của Nam Cung Vô Phong, đến bước này, sao có thể không hiểu là ý gì, dò hỏi. “Ý của tiền bối là kêu tôi bỏ ra 120 ngàn tỷ chênh lệch này, sau đó ông sẽ có thể làm được những lời đã nói trước đó, để bài vị của ba và tổ tiên tôi vào từ đường nhà chính Nam Cung, nhận tổ quy tông?” Thác Bạt Dã mỉm cười, gật đầu. “Ừ ~ trẻ nhỏ dễ dạy, ai cũng nói Vô Phong tài trí, hôm nay lão phu xem như được mở mang kiến thức rồi.” Sở Vĩnh Du bên cạnh thở dài một hơi, lão già này đã bao lâu không giao lưu với mọi người rồi, nịnh nọt cũng không phải như vậy đi, kẻ ngốc cũng có thể nghe hiểu. “Thế này đi tiền bối, chúng tôi làm phiền ở chỗ ông một đêm, con số 120 ngàn tỷ quá lớn, tôi cần thương lượng với Vĩnh Du.” Với cậu ta? Mấy người có mặt đều nhìn sang Sở Vĩnh Du, nói không nghi hoặc là giả, là gia chủ nói một không nói hai của gia tộc Nam Cung, lại phải thương lượng với một tiểu bối? Quả thực quá ly kỳ. Họ nghĩ thì nghĩ, Nam Cung Vô Phong và Sở Vĩnh Du đã đứng dậy, Thác Bạt Dã đương nhiên không thể nói gì nữa. “Được, vậy Mộc Khôn, con dẫn Vô Phong đi nghỉ ngơi.” Trong câu nói của Thác Bạt Dã không hề nhắc tới Sở Vĩnh Du, thỏa hiệp là thỏa hiệp, quả thực là vì Sở Vĩnh Du, một đứa cháu của mình bị bắt đi, đây cũng là sự thật, hơn nữa số tiền đó trả về, cũng là một tổn thất không nhỏ, còn may Nam Cung Vô Phong đến, mối làm ăn này nếu có thể đạt thành, đó cũng chỉ có thể là số tiền nhỏ rồi. “Quá tốt rồi, cuối cùng có thể giúp chị tiếp tục thu dọn đồ đạc rồi.” Ngược lại Thác Bạt Thiên Địa không chút để tâm, tự nói một câu liền không thấy bóng dáng, rất khó tin, một người trẻ như vậy, lại đã là cao thủ hóa long cảnh. Đến căn phòng nào đó trong đình viện, nơi ở Nam Cung Vô Phong và Sở Vĩnh Du đương nhiên nối thông nhau, nhưng bây giờ hai người đang ở cùng nhau, vì Nam Cung Vô Phong nói muốn bàn bạc, tuyệt đối không phải lời ứng phó. “Vĩnh Du, cháu thấy thế nào?” Sở Vĩnh Du bật cười lắc đầu. “Bác cả, trong lòng bác đã có tính toán rồi, hỏi cháu không phải dư thừa sao?” “Cháu nói thử xem.” Thấy Nam Cung Vô Phong kiên trì, Sở Vĩnh Du chỉ có thể nói. “Cược! Đây không tính là một cuộc giao dịch, chỉ có thể xem là một lần đặt cược, số vốn lớn 120 ngàn tỷ, nếu Thác Bạt Dã nói là sự thực, vậy nghĩ là biết, ngoại trừ đình viện này, gia tộc Thác Bạt hẳn đã không còn bất kỳ số tiền dư thừa nào, nếu không cũng không đến mức để Thác Bạt Diệu Huy đi làm loại chuyện đó để kiếm tiền.” Nam Cung Vô Phong gật đầu, trầm giọng nói. “Không sai, đây quả thực không tính là giao dịch, chỉ có thể là đặt cược, đưa tiền rồi, khả năng không thu lại được, chiếm tới khoảng 8 phần, nhưng vấn đề bây giờ là làm sao tin tưởng Thác Bạt Dã có thể làm được lời hứa của ông ta? Tin rằng điểm này, bản thân Thác Bạt Dã e rằng cũng rất khó đưa ra chứng cứ khiến chúng ta tín phục.” Sở Vĩnh Du không lên tiếng, hiện tại quả thực có chút rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, một bên là giao phó trước khi chết của ông cụ, một bên là số vốn lớn tới 120 ngàn tỷ, dù là gia tộc Nam Cung, nếu thật sự ném số tiền mặt 120 ngàn tỷ xuống nước, cũng sẽ bị tổn thương nguyên khí. “Hoặc là bác cả có thể không cần để ý, đợi cháu đột phát đan điền cảnh, tất nhiên sẽ đến nội vực Cửu Long Vực một chuyến, chỉ là, lúc nào có thể đột phá, cháu cũng không có cách nào đưa ra đáp án chính xác.” Nam Cung Vô Phong cười nói. “Vĩnh Du, đối với cháu, bác cả đương nhiên tin tưởng, bác định ra tiền rồi, một mặt là có chút khả năng, mặt khác, bác sẽ đưa ra điều kiện, khiến Thác Bạt Dã nói ra toàn bộ hiểu biết của ông ta đối với nội vực Cửu Long Vực, ít nhất có thể cho cháu có sự chuẩn bị cơ bản khi đi tới đó, chỉ là, phiền phức duy nhất chính là không cách nào phán đoán lời Thác Bạt Dã nói là thật hay giả, dù sao chúng ta cũng không hiểu về nội vực Cửu Long Vực.” Sở Vĩnh Du không nghĩ tới Nam Cung Vô Phong còn suy nghĩ cho anh như vậy, đang muốn mở miệng, bỗng bên ngoài truyền tới giọng nói. “Gia chủ Nam Cung, tôi là Thác Bạt Thiên Địa, chị tôi muốn gặp ông, phiền ông có thể mở cửa không?” Chị? Nam Cung Vô Phong mặt mày nghi hoặc, nhìn sang Sở Vĩnh Du, người sau hai tay đưa ra, như đang nói, tìm bác, chứ không phải tìm cháu, nhìn cháu làm gì. Dù sao cũng là ở gia tộc Thác Bạt, Nam Cung Vô Phong cũng không tiện từ chối, đứng dậy mở cửa. Chỉ thấy ở cửa, ngoại trừ Thác Bạt Thiên Địa, còn có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng. Nhìn thấy người phụ nữ này, Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy, trong mắt tràn đầy không thể tin. “Tường Vi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]