Chương trước
Chương sau
Sở dĩ Sở Vĩnh Du lại hành động bá đạo như thế, khác biệt hoàn toàn với phong cách trước kia, đương nhiên là hy vọng sẽ mang đến ấn tượng đầu tiên thật tốt cho tên đồ đệ này.
Không thể không nói, mục đích của anh đã đạt được rồi, bởi vì lúc này Chiêm Tinh Hà nhìn bóng lưng của Sở Vĩnh Du, không thể dùng từ hùng vĩ để hình dung nữa.
Bộp bộp bộp.
Lập tức, có rất nhiều bóng người vọt ra từ trong lầu các, chẳng mấy chốc là đã có mấy chục người đứng thẳng bao vây Sở Vĩnh Du và Chiêm Tinh Hà.
“Thật to gan, lại dám hủy hoại lầu các, cho dù là ai thì ngày hôm nay cũng phải chết.”
Một người thanh niên đang cầm cái quạt xếp bước ra từ trong lầu các, mái tóc dài màu đen, mặc đường trang màu xanh, có một loại phong phạm tài tử cổ đại.
“Anh là ông chủ nơi này?”
Sở Vĩnh Du nhìn người thanh niên, người kia mỉm cười.
“Không sai, xem như là cậu cũng có mắt nhìn, một cước đó có thể phá vỡ lầu các của tôi, chắc cậu là Võ Vương cửu bước? Nhưng mà cậu cho rằng với thực lực Võ Vương cửu bước lại có thể giương oai ở chỗ tôi được à?”
Nói xong, người thanh niên đột nhiên giật mình nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Du thật lâu rồi cau mày.
“Cậu là Sở Vĩnh Du đến từ tỉnh Hương?”
“Tôi nghĩ là các người giả mạo tôi lâu như thế, thật sự không có người nào biết tôi.”
Cạch một tiếng, xếp cái quạt lại, nụ cười của người thanh niên sâu hơn mấy phần.
“Chẳng trách, hóa ra là chính chủ tìm tới nơi, quả nhiên là tôi đã phân chia cấp bậc của anh rất đúng, là thần bí nhất, anh cho rằng những người có thể một tay che trời ở tỉnh khác chưa đến tìm à? Nhưng mà kết quả cuối cùng thì sao, đều đến rồi đi, đương nhiên là anh cũng không ngoại lệ.”
Nhẹ lắc đầu, Sở Vĩnh Du lại mở miệng nói.
“Nghe cho kĩ đây, thứ nhất, giao người giả mạo tôi ra đây, người đó phải chết; thứ hai, tất cả các sản nghiệp ở đây phải được dừng lại, tôi sẽ giao anh cho đội điều tra sự cố đặc biệt xử lý; thứ ba, trả lại tất cả số tiền đã lừa gạt, có vấn đề gì không?”
“Ha ha.”
Đột nhiên, người thanh niên lại cười to.
“Đúng là nực cười mà, trong ngọn núi Lung Linh lại có người dám ra lệnh cho tôi như thế này?”
Phủi tay, có một bóng người bước ra từ trong lầu các, cho dù là thân hình hay gương mặt cũng đều không có gì khác biệt với Sở Vĩnh Du, Chiêm Tinh Hà nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, bởi vì những thứ mà anh ta tiếp xúc càng ít lại ít hơn, đương nhiên thuật dịch dung đối với anh ta là vô cùng mới mẻ.
“Người đang ở đây, tôi không giao thì anh làm như thế nào?”
Không tiếp tục để ý tới người thanh niên, Sở Vĩnh Du quay đầu nói với Chiêm Tinh Hà.
“Tinh Hà, giết người giả mạo này, có dám không?”
Chiêm Tinh Hà không chút do dự gật gật đầu, trong nháy mắt bóng người liền phóng ra bên ngoài, trong đó còn mang theo sự tin tưởng của Sở Vĩnh Du, dù sao thì đối phương có mấy chục tên cao thủ ở bên cạnh anh ta, cứ nhào lên như thế, xác suất tử vong đã coi như là tăng cao rất nhiều.
Mà Sở Vĩnh Du thì sao, chỉ hơi nhếch khóe môi lên, đến hiện tại anh vẫn vô cùng hài lòng đối với tên đồ đệ này.
Người giả mạo anh có lẽ cũng là ông trời chú định, lại là một võ giả cửu phẩm, như vậy Chiêm Tinh Hà cũng là cách đấu sư cấp chín, thực lực ngang nhau, đúng là có thể được gọi là một loại ma luyện.
“Người nào dám động đến thì người đó chết.”
Đây là một câu bảo vệ của Sở Vĩnh Du dành cho Chiêm Tinh Hà, tay phải của người thanh niên kia liền ra hiệu cho những người khác không nên hành động, cũng không phải là sợ Sở Vĩnh Du, mà là anh ta đã nhìn ra thực lực của Chiêm Tinh Hà, nếu như trước khi giết chết Sở Vĩnh Du còn có món khai vị, thế thì cuộc chiến đơn giản như thế này cũng coi như có chút thú vị.
“Cậu lên đi, chơi chết hắn ta cho tôi.”
Tên giả mạo Sở Vĩnh Du nhe răng cười khà, bóp bóp nắm tay, trong nháy mắt bước chân liền phát động.
“Yên tâm đi, cậu chủ, cho tôi một phút.”
Hai người tiếp xúc với nhau, rất nhanh liền đánh thành một đoàn.
Giao thủ chỉ mới có năm chiêu, ngực của Chiêm Tinh Hà liền bị người đó đánh trúng một quyền, trực tiếp lùi về phía sau, đồng thời còn phun ra một ngụm máu tươi.
“Thằng nhóc kia, hóa ra là mày học được thuật cận chiến tổng hợp toàn dân từ truyền nhân của rồng, cái loại đồ vật rác rưởi đó làm sao có thể so sánh với công pháp mà võ giả chúng tao đã học, chịu chết đi.”
Sở Vĩnh Du giả cười lạnh, lại phóng người lên phía trước lần nữa, Chiêm Tinh Hà lau vết máu bên khóa miệng, dục vọng chiến đấu trong đôi mắt lại càng thêm mãnh liệt hơn.
“Tồn tại chính là hợp lý, không có công pháp rác rưởi, chỉ có người rác rưởi.”
Một khắc sau, bước chân của Chiêm Tinh Hà khẽ động, thuật cách đấu cấp chín sử dụng nhân tự liên hoàn thích.
Rầm rầm rầm.
Đối thủ có thể ngăn cản rất điêu luyện, căn bản không cần dùng chiêu thức gì.
“Chỉ có chút bản lĩnh này?”
Sự quyết liệt bùng lên trong mắt Chiêm Tinh Hà.
“Chưa đâu.”
Một bước cuối cùng của nhân tự liên hoàn thích kết thúc, cả người đột nhiên lại xoay tròn trên không trung.
“Vòng quay Saman.”
Kỹ năng cấp cứu cách đấu Saman lại được dùng với lọai phương thức như thế này, có thể nói nó dính liền không có một kẻ hở với nhân tự liên hoàn thích thuật cách đấu cấp chín.
Một màn này, Sở Vĩnh Du nhìn thấy mà liên tục gật đầu, đây không phải là do anh dạy, mà là Chiêm Tinh Hà tự mình lĩnh ngộ.
Nhìn như là đơn giản, nhưng mà muốn làm liên tiếp không hề để lại một khe hở như thế này là vô cùng khó khăn, không biết là Chiêm Tinh Hà đã rèn luyện bao nhiêu lần rồi.
Quả nhiên,
Kỹ năng cứu cấp cách đấu vừa mới xuất hiện, Sở Vĩnh Du giả liền thay đổi sắc mặt.
“Hấp chưởng.”
Hai tay không ngừng đánh ra, va vào hai chân của Chiêm Tinh Hà.
Vòng quay Saman mang theo kình khí cuồng phong bị hấp chưởng của Sở Vĩnh Du giả phát ra bám vào một phạm vi nhất định, đã giảm mạnh lực sát thương.
Một khắc cuối cùng, Chiêm Tinh Hà chợt hét lên một tiếng, cả người rơi xuống đất đột nhiên lại lộn tròn ba trăm sáu mươi độ.
“Phiên thiên cước.”
Phiên thiên cước, thuật cách đấu cấp chín xuất hiện chẳng những vô cùng đột ngột, mà còn nắm bắt tốt lúc đối thủ đón nhận một cước cuối cùng trong vòng quay Saman, song chưởng có khe hở.
Rầm.
Một tiếng vang trầm thấp phát ra mỗi chân của Chiêm Tinh Hà đá vào cằm của Sở Vĩnh Du giả.
Khi máu đang không ngừng vẩy ra trên không trung, thân thể liền ngã ầm ầm xuống bốn năm mét so với mặt đất.
Lúc này, xung quanh hoàn toàn im lặng, cho dù là người thanh niên cũng hoàn toàn ngu ngơ tại chỗ.
Tại sao? Tại vì đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy có người dùng thuật cận chiến tổng hợp toàn dân trong truyền nhân của rồng để đánh bại cấp bậc võ giả trong hiện thực, đều này đại biểu cho cái gì, trong lúc nhất thời thật sự không có cách nào nói được.
Bốp bốp bốp!
Sở Vĩnh Du kiềm lòng không được mà vỗ tay, không có cách nào khác, khả năng lĩnh ngộ của Chiêm Tinh Hà đối với chiến đấu thật sự rất cao, thuật cận chiến dính liền như thế nhìn có vẻ như đơn giản, nhưng mà chỉ có người sáng lập ra thuật cận chiến tổng hợp toàn dân như anh mới biết nó khó khăn đến nhường nào.
Mà Chiêm Tinh Hà được xem như là người thắng cuộc, lại thở hổn hển từng hơi, sử dụng thuật cận chiến liên tiếp như thế này gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn cho cơ thể, anh ta cũng đã từng luyện ở hiện thực, nhưng mà đây là lần đầu tiên thực chiến.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du giả nằm yên ở dưới đất không cử động thân thể, Chiêm Tinh Hà căng cứng, một khắc sau liền bay tới, ngón trỏ của bàn tay phải thăm dò nhịp thở, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch.
Mình... mình giết người, mình thế mà lại... giết người rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.