Một người? Chặn đường máy bay? Lời này, nghe thế nào cũng cảm thấy kì quái chứ đừng nói đến tưởng tượng tới cảnh tượng ấy. Khi đi đến buồng lái, Sở Vĩnh Du nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nét mặt trở nên kì lạ. “Mở cửa khoang buồng lái ra.” Sau khi cửa khoang buồng lái mở ra, một người nhảy vào trong. “Vĩnh Du à, anh còn không thèm nói cho tôi biết anh có máy bay riêng, may là tôi tinh mắt nhìn thấy đó.” Người đó chính là Tôn Tiểu Bàn, quả thực khiến cho Sở Vĩnh Du không nói nên lời. “Anh làm gì vậy Tôn Tiểu Bàn?” Tôn Tiểu Bàn cười hiền. “Lợi dụng thời cơ thôi, coi kìa, anh đừng có ích kỉ như vậy chứ.” Nhìn Tôn Tiểu Bàn, Sở Vĩnh Du cũng chịu thua. “Anh có biết tôi muốn đi đâu không?” “Thiên Hải, ngươi bảo vệ anh hồi trước là Mã Trạch và Đông Linh hôm nay kết hôn, chẳng lẽ tôi nói sai à? Mạng lưới tình báo này, Tôn Tiểu Bàn tôi cũng có, tôi cũng đi Thiên Hải, chúng ta thuận đường.” Nghe Tôn Tiểu Bàn trả lời, Sở Vĩnh Du đột nhiên nhớ lại việc đi Yêu Tà ngày trước. “Tên mập này, chẳng phải anh tính đi nhà họ Giả sao?” Tôn Tiểu Bàn cười phá lên. “Thế thì sao, gia đình mấy người, tôi không quấy rầy, tôi ngủ đây.” Tên này không lịch sự chút nào, vừa vào đã gọi chú với dì, còn gọi Đồng Ý Yên là chị dâu, đã vậy còn cho Hữu Hữu đồ chơi, “nhập gia tùy tục”, sau đó thì nằm trên ghế nhắm nghiền mắt lại giống như đang ngủ thật vậy. Sở Vĩnh Du nhìn Tôn Tiểu Bàn, cảm thấy bản thân mình nói đúng rồi, tên này chắc chắn muốn đến nhà họ Giả, giống như Yêu Tà hồi trước, định há miệng chờ sung đây mà. Chỉ có thể nói, thầy của hắn quá là đáng sợ, quả thật giống như là cái gì cũng biết, lấy nhà họ Giả ra lập uy, có thể nói là điều tuyệt mật trong cả tuyệt mật, những người biết điều này, tới bây giờ chỉ có ông ta với ông Tần, và Tôn Tiểu Bàn… Sau khi máy bay cất cánh an toàn, Hữu Hữu chạy tới chạy lui nô đùa, lần đầu tiên ngồi máy bay vui đến như vậy cơ. “Thiếu chủ, tên mập đó là ai vậy?” Khổng Lưu đi đến bên cạnh Sở Vĩnh Du, chỉ vào Tôn Tiểu Bàn, ánh mắt thể hiện nhiều biểu cảm khác nhau. “Anh ta tên là Tôn Tiểu Bàn, sao vậy?” Khổng Lưu, người ở Huyền Hoàng Tinh, từ trước tới giờ Sở Vĩnh Du chưa thấy anh ta hứng thú với điều gì, không ngờ lần này lại chủ động hỏi về một người. “Không có gì, chỉ cảm thấy người này có chút kì lạ, không, nên nói là có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó rồi.” Đã từng gặp? Câu nói này khiến Sở Vĩnh Du ngồi thẳng người lại, kinh ngạc nhìn Khổng Lưu. “Tôn Tiểu Bàn là người nước R chính gốc, làm sao anh có thể từng gặp anh ta được?” Nhưng nghĩ lại thì không phải là không thể, suy cho cùng trái đất này, những người trông giống nhau rất nhiều, chứ đừng nói là người Huyền Hoàng Tinh dân số nhiều như vậy, có người giống với Tôn Tiểu Bàn thì có gì là lạ. “Cũng có thể là do tôi nghĩ nhiều, cái khác thì không nói, sức lực của tên mập này rất mạnh.” Lời nói của Khổng Lưu lại một lần nữa phá hủy sự bình lặng trong trái tim của Sở Vĩnh Du, anh nhìn về hướng Tôn Tiểu Bàng và cau mày. Trước đây Tôn Tiểu Bàn có thể bình an vô sự bước ra khỏi bức tượng của Yêu Tôn, hơn nữa còn không bị Yêu Tôn phát hiện, bây giờ ngay cả Khổng Lưu cũng nói như vậy, cũng coi như điều đó là sự thật, suy cho cùng thực lực của Khổng Lưu quả thực rất mạnh. Sau khi máy bay tới sân bay Thiên Hải, Tôn Tiểu Bàn chào một tiếng liền chuồn đi, vừa ra khỏi sân bay liền lấy điện thoại ra gọi. “Thầy, thầy lừa con!” Vẻ mặt Tôn Tiểu Bàn đầy vẻ oán trách, tiếng nói bên đầu dây bên kia có chút hả hê. “Thầy lừa con cái gì, không phải thầy cho con ngồi máy bay dân dụng, con không chịu, muốn ngồi máy bay của Sở Vĩnh Du, làm sao lại thành ra là lừa con rồi?” Nghe thấy vậy, Tôn Tiểu Bàn hoàn toàn không còn tức giận nữa. “Tóm lại là thầy không đúng, Khổng Lưu quay trở về bên Sở Vĩnh Du, thầy cũng không nói với con một tiếng, con cảm giác như anh ta đã nhận ra con rồi.” “Vớ vẩn, Khổng Lưu chắc chắn không dám chắc đâu, yên tâm đi, nhanh chóng đưa thầy đến nhà họ Giả, chậm trễ chút nữa là thầy sẽ đánh nát mông con.” Ở phía bên kia, Sở Vĩnh Du vừa đi ra từ cửa VIP của sân bay liền nhìn thấy Huyết Cốt và Hình Thiên, một năm hơn không gặp, anh cũng rất nhớ họ. “Đại nhân!” Huyết Cốt và Hình Thiên chạy tới, còn kích động hơn cả Sở Vĩnh Du, nếu như không phải vì có nhiều người ở đó nhìn, chắc chắn bọn họ sẽ còn thể hiện khoa trương hơn nữa. “Nhìn thấy hai người thật tốt, tôi yên tâm rồi.” Huyết Cốt cười. “Đại nhân, chúng ta nhanh chóng về khách sạn đi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên đi để kịp.” “Được.” Nhóm người đi đến khách sạn sân vườn ở Thiên Hải, trong sân đã chật kín người, hội trường cũng được bố trí rất tinh tế. Vốn dĩ Mã Trạch đang tiếp khách, nhìn thấy Sở Vĩnh Du đến liền vội vàng chạy tới. “Đại nhân!” Vỗ vai Mã Trạch, Sở Vĩnh Du cười. “Được rồi, đừng lo cho tôi, lo chuyện của anh đi, chúc mừng nhé.” Có thể nhận được lời chúc phúc của Sở Vĩnh Du, trong lòng Mã Trạch cảm động khôn xiết, gật đầu và tiếp tục công việc của mình, dù sao thì buổi lễ cũng sắp bắt đầu rồi. “Ba mẹ, chị, anh rể!” Một tiếng gọi cất lên, Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng cũng chạy đến, thế nhưng Sở Vĩnh Du có chút bất ngờ, chỉ có thể nói, Mã Trạch lo liệu khá tốt. Không chỉ có bọn họ, còn có Thượng Quan Vô Địch, Hà Tiểu Mông cùng với Thượng Quan Yến Nhi cũng đến. “Anh rể, ba và ông nội của em đều đã đến rồi, hầu hết những gia đình giàu có ở Thiên Hải đều có mặt ở hôn lễ của Mã Trạch ngày hôm nay.” Nghe Thượng Quan Vô Địch nói vậy, Sở Vĩnh Du cũng không nói gì, Mã Trạch không thể chủ động mời hết những người này, thế nhưng là bảo vệ của Sở Vĩnh Du thì những người biết đến mối quan hệ này sao có thể dám không đến chúc mừng được. “Kính mời các vị khách quý an tọa, hôn lễ của chúng tôi ngay lập tức bắt đầu.” Ngay lúc đó, tiếng của người dẫn chương trình vang lên, Sở Vĩnh Du ra hiệu cho tất cả mọi người vào chỗ ngồi của mình. “Chào buổi trưa thưa các vị khách quý.” “Mặt trời chiếu rọi, tiếng hát du dương, tiếng cười nói vui vẻ, trời đất tốt lành, một ngày tươi đẹp như hôm nay, trong thời khắc trọng đại này, chúng ta cùng chào đón sự kết duyên hạnh phúc của anh Mã Trạch và cô Lý Thanh Thanh. Ngay bây giờ tôi tuyên bố, hôn lễ chính thức bắt đầu, trước tiên cho phép chúng tôi được mời chàng hoàng tử Mã Trạch tiến vào trước tràng pháo tay nồng nhiệt của tất cả mọi người ngày hôm nay.” Người dẫn chương trình vừa dứt câu, tiếng pháo tay giòn giã vang lên, Mã Trạch, người thậm chí chưa từng cau mày khi giết kẻ thù, hôm nay đến kẻ ngốc cũng nhìn ra anh ta đang căng thẳng tới chừng nào. Sở Vĩnh Du rất vui, môi nở nụ cười, Lý Thanh Thanh là tên thật của Đông Linh, đã một khoảng thời gian chưa nghe lại cái tên này. Khi Mã Trạch đứng bên cạnh người dẫn chương trình, giọng của người dẫn chương trình lại vang lên. “Chắc chắn quý vị muốn biết quá trình yêu đương của họ, vậy thì ngay bây giờ, tôi xin nhường thời gian lại cho anh Mã Trạch.” Trong tiếng vỗ tay, Mã Trạch đang định đón lấy chiếc micro, một giọng nói bất bình vang lên. “Quá trình yêu đương, tôi đây không đồng ý hai người bọn họ kết hôn, cho nên cũng không cần nói nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]