“Ngài, ngài xuất quan rồi?” Nghe thấy giọng nói của Sở Vĩnh Du, câu nói đầu tiên của Mã Trạch là như thế. “Ừa, đã xuất quan rồi.” Một câu cảm thán này, chỉ có Sở Vĩnh Du mới biết được mình đã trải qua những gì. “Ngày... ngày mốt là lễ đính hôn của tôi và Đông Linh, tôi..." Mã Trạch ấp a ấp úng, Sở Vĩnh Du cười nói. “Được rồi, tôi biết rồi, cậu sợ là tôi quên rồi có đúng không? Sao lại có thể như vậy được chứ, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đến đó mà, tôi đã nói sẽ là người chứng hôn cho hai người, sao có thể nuốt lời được.” “Cảm ơn anh, tôi đã không muốn gọi rồi, là Đông Linh... ui da! Không phải không phải, là tôi là tôi.” Lúc này, Sở Vĩnh Du có thể tưởng tượng được hình ảnh Đông Linh vừa mới nhéo thịt bên hông Mã Trạch, nụ cười không khỏi sâu hơn mấy phần. “Tình cảm của hai người tốt như thế, tôi rất vui, ngày mốt gặp nhau.” “Vâng thưa ngài, ngày mốt gặp." Từ cửa hàng đồ chơi về đến nhà, vừa mới bước vào cửa không lâu thì Tư Phu cũng đã dẫn Hữu Hữu trở về. Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Hữu Hữu vui vẻ chạy tới. “Ba ơi.” Sở Vĩnh Du ôm lấy con gái, hốc mắt thiếu chút nữa là đã đỏ lên, dù sao thì mình cũng vừa mới cảm nhận được cái chết, đó là một loại cảm giác như vĩnh viễn ly biệt người nhà, không có cách nào hình dung, cho nên lúc này ôm con gái mới khơi dậy sự mềm yếu nhất trong lòng anh. “Hữu Hữu, ba nhớ con lắm.” “Dạ, con cũng nhớ ba nữa, mẹ nói là ba đi công tác rồi, ba có mang quà về cho con không thế?” Gật đầu, Sở Vĩnh Du chỉ vào một cái túi to đặt ở bên kia phòng khách, anh nói. “Những thứ đó đều là quà ba mua cho con gái đó, con đi xem xem có thích không?” Đối với chuyện này, Đồng Ý Yên thật sự cạn lời, không biết là tại sao, Sở Vĩnh Du lại có một loại xúc động muốn mua hết cả các cửa hàng đồ chơi đó, vẫn may là được cô cản lại. Hữu Hữu vui vẻ muốn chạy qua đó, đột nhiên lại nấc cục một cái. “Không xong rồi, có lẽ là lúc nãy đón gió, Hữu Hữu đi uống nước nóng nhanh đi.” Tư Phu nhìn thấy Sở Vĩnh Du đã về nhà đương nhiên bà cũng rất vui mừng, bà không biết biểu đạt cho nên không nói gì, lúc này nhìn thấy Hữu Hữu nấc cục một cái, vội vàng lấy ly nước cho cô bé. “Con không uống đâu, con muốn mở quà của ba mua cho con.” Thấy như vậy, Sở Vĩnh Du bước qua nói khẽ. “Hữu Hữu ngoan nào, uống nước nóng trước đi, để nấc cục như vậy sẽ không thoải mái.” Điều thú vị đó chính là Hữu Hữu nhìn Sở Vĩnh Du rồi lại nói cực kỳ nghiêm túc. “Ba ơi, ba nói sai rồi, gọi là đánh bảo bảo.” Vừa mới nói xong, mọi người ở trong nhà đều cười nghiêng ngả. Thấy như vậy, Tư Phu lén lút quay người lại lau nước mắt, bà thật sự không yêu cầu xa vời gì nhiều, trong nhà có thể hòa thuận như thế này, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của bà. Ngày hôm sau, Đồng Ý Yên tiếp tục lao vào võ thuật, trước khi Sở Vĩnh Du chưa trở về thì cô đã hoàn toàn bỏ nó qua một bên, làm sao có tâm trạng để quản lý những chuyện này. Mà Sở Vĩnh Du thì đến trụ sở Tạc Thiên Bang một chuyến, một là để Jonas chuyển cả liên minh dị năng đến đây, thứ hai, sau khi Sở Vĩnh Du tiếp nhận thì vẫn chưa đến đó lần nào, dù sao thì cũng là thế lực của mình, ít nhiều gì cũng phải để ý đến nó, nhất là trận chiến với Tôn Vô Cực lần này đã để anh hiểu được tầm quan trọng của nó. Tôn Vô Cực cũng chỉ là một nhân vật nhỏ có thể bỏ qua của gia tộc Tôn thị, mặc dù là trực hệ nhưng mà vẫn có thể được phái ra ngoài để chấp hành nhiệm vụ, như thế đủ để thấy sự khổng lồ của gia tộc Tôn thị. Cho nên, phát triển thế lực của mình chính là chuyện bắt buộc phải làm. Lại đến trụ sở Tạc Thiên Bang ở vùng ngoại thành một lần nữa, Sở Vĩnh Du cũng có chút cảm thán. Hơn một năm trôi qua, đã phát triển thành quy mô như vậy, có nhiều tòa kiến trúc được mọc lên, diện tích to hơn các nhà máy trước đó cả một vòng, ít nhất cũng có thể coi như là hình thành hoàn chỉnh. Sở Vĩnh Du đến nhưng không thông báo cho bất cứ ai, anh lái chiếc Ford F350 của mình chạy đến trước cửa nhà xưởng, bốn phía đều được xây dựng những bức tường cao, không thể đoán được ở bên trong như thế nào, ngoại trừ những tòa nhà cao tầng ở bên ngoài. Bốn tên thủ vệ đang đứng ở cửa, người đi đầu bước tới ra hiệu cho xe dừng lại. “Làm cái gì vậy, không biết đây là đâu hả?” Người tới ăn nói hùng hồn, ánh mắt vô cùng kiêu ngạo. Sở Vĩnh Du còn chưa mở miệng thì cái ót của người này đã bị đánh một cái. “Cái tên ngang tàn này, bang chủ nói như thế nào rồi hả? Hiền lành với người thì người sẽ hiền lành với mình, cậu còn dám ăn nói như thế, cút về đi, cấm túc một ngày.” Người bị đánh liền sợ hãi, vội vàng nói. “Dạ vâng đội trưởng, tôi xin lỗi.” Nói một câu xin lỗi với Sở Vĩnh Du rồi vội vàng chạy đi, người thanh niên được gọi là đội trưởng lại nhìn Sở Vĩnh Du rồi cười nói. “Chào anh, anh tìm ai vậy?” Đối với thái độ như thế này thì Sở Vĩnh Du rất vui, thứ mà anh muốn thành lập đó chính là một đội ngũ có thể bảo vệ cho quốc gia, mà không phải là những kẻ cặn bã bắt nạt người khác để có thể sản sinh ra cảm giác ưu việt. “Xin chào, tôi tìm bang chủ Phồn Hoa.” Nghe thấy trực tiếp đến tìm bang chủ, nụ cười của người thanh niên sâu hơn mấy phần. “Xin hỏi, anh có hẹn trước không? Bây giờ bang chủ của chúng tôi chỉ gặp những người đã hẹn trước.” Lắc đầu, Sở Vĩnh Du nói. “Không có hẹn trước, đây là thẻ căn cước của tôi.” Thẻ căn cước? Người thanh niên ngơ ngác cả mặt, anh đưa tôi thẻ căn cước cho tôi xem thì tôi có thể cho anh vào trong rồi hả? Nghĩ cái gì vậy chứ... Sau đó, chỉ trong một cái chớp mắt, người thanh niên đã điên rồi, mồ hôi điên cuồng chảy xuống ở trên trán, lách cách đứng thẳng người dậy, thần kinh kéo căng. “Kính chào ngài.” Ở Tạc Thiên Bang, cái tên của Sở Vĩnh Du tuyệt đối giống như là sự tồn tại của thần, Phồn Hoa không chỉ một lần nhắc tới bang chủ chân chính là Sở Vĩnh Du mà không phải là cô ta, cho nên từ trên xuống dưới Tạc Thiên Bang tuyệt đối không có người nào là không biết. “Không có gì đâu, các người cứ tiếp tục ca trực của mình đi, tự tôi vào trong xem là được rồi, không cần phải thông báo cho bất cứ ai.” Lần này đến đây, Sở Vĩnh Du cũng chỉ muốn âm thầm khảo sát một chút, muốn xem xem Phồn Hoa quản lý Tạc Thiên Bang như thế nào, nhất là về phương diện đạo đức tuyệt đối phải quan trọng giống như thực lực. “Dạ vâng thưa ngài.” Sau khi xe chạy vào trong, mấy tên thủ vệ còn lại không thể kìm nén được sự tò mò ở trong lòng, bước tới hỏi. “Đội trưởng, người đó là ai vậy, anh lại gọi anh ta là ngài?” Đội trưởng có chút kích động, sự tồn tại của Sở Vĩnh Du đã được Phồn Hoa thổi phồng như là thần, có thể tiếp xúc ở một khoảng cách gần như thế, làm sao anh ta không xúc động được cơ chứ. “Người đó chính là Sở Vĩnh Du, ngài Sở.” Cái gì! Mấy tên thủ vệ điều hít vào một ngụm khí lạnh, đúng là không thể tin được những gì mà mình nghe thấy. Bọn họ đều là những thành viên được tuyển vào bang trong vòng một năm qua, cho nên chưa từng gặp Sở Vĩnh Du, nhưng mà không có nghĩa là bọn họ không xem Sở Vĩnh Du như là thần tượng. Chạy vào bên trong, Sở Vĩnh Du đậu xe ở một bãi đậu xe gần cổng, sau đó mới đi bộ loanh quanh. Ngoại trừ những thành viên Tạc Thiên Bang đến từ Cửu Long vực, những người khác không ai biết anh, đương nhiên còn có người trong liên minh kỹ năng. Huấn luyện thì huấn luyện, tuần tra thì tuần tra, tất cả đều được tiến hành rất trật tự, đối với điều này, Sở Vĩnh Du vô cùng vui mừng. “Buông tôi ra, buông tôi ra! Các người dựa vào cái gì mà lại bắt tôi, tôi không đi hầu hạ anh ta, tôi không đi!” Rẽ qua khúc cua, một âm thanh ồn ào lại vang lên, Sở Vĩnh Du nhìn hai người đàn ông đang cưỡng ép bắt một cô gái kéo về phương hướng nào đó, lông mày nhíu lại. Xem ra là cho dù ở đâu đi nữa thì cũng có sâu mọt tồn tại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]