Tâm trạng của Sở Vĩnh Du không được tốt, vì vậy những lời nói ra đương nhiên cũng không phải là đang nói đùa.
Liên tiếp gặp hai người, đều là người của Mê Vụ Các muốn chiêu mộ mình, điều này không chỉ làm loạn tiết tấu hướng dẫn, mà còn làm lỡ rất nhiều thời gian.
“Hả? Làm cho Mê Vụ Các của chúng tôi biến mất? Tiểu tử, khẩu khí của anh thật lớn nha.”
Người kia sau khi nghe thấy lời nói của Sở Vĩnh Du, trực tiếp bật cười, cái kiểu vô cùng khoa trương.
“Đường chủ của chúng tôi có thể xem trọng anh, chiêu mộ anh, đó là may mắn tám đời nhà anh mới tu luyện được, mẹ nó, anh đừng cho rằng….”
Đang nói, tiếng bắt đầu vang lên, Sở Vĩnh Du dùng một chưởng đưa đi, quay lại căn phòng thuộc về mình ở cách đấu trường, sắc mặt còn tái mét hơn lúc trước.
Bây giờ anh có thể chắc chắn, sợ là vẫn còn rất nhiều người của Mê Vụ Các đến để kết đôi với anh, hơn nữa, có lẽ phạm vi tìm kiếm chỉ giới hạn trên bạch bản, vì vậy mới có tỉ lệ thành công cao như vậy.
Theo những gì mà Văn Khả Hân và Phồn Hoa đã nói, trò chơi Truyền Nhân Của Rồng, tổng cộng có mấy trăm triệu người đang chơi, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể biết được, số người của một bang phái siêu cấp là bao nhiêu, vậy thì tiếp theo bang phái lớn xếp thứ ba như Mê Vụ Các, cho dù chỉ là một đường chủ, thuộc hạ cũng nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Vốn dĩ Sở Vĩnh Du định đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633544/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.