Phản ứng của người nhà họ Văn là tuyệt đối bình thường. Sở Vĩnh Du trước đây chỉ có thể nói là giỏi, nhưng không có khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ, chín ngày chín đêm ở trong Long Chi Động mà trong lịch sử chưa từng có ai là cái khái niệm gì? Ngay cả Văn Khải Tinh và Văn Tông Miểu cũng phải gọi một tiếng Sở đại nhân, sự thay đổi xưng hô đã có thể thấy rõ cục diện. Cho nên anh bây giờ lạnh giọng chất vấn Văn Khả Hân, những người khác dám nói gì? Cuối cùng Văn Khả Hân đứng vững lại, đột nhiên nước mắt trào ra, khóc rồi nói. “Anh... anh vậy mà nói tôi như vậy! Tôi lẽ nào không phải đang suy nghĩ cho anh sao? Long Chi Động trước giờ không có ai ở lâu như vậy, tôi không phải cũng sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gọi điện thông báo trước cho Đồng Ý Yên, nếu như thật sự xảy ra chuyện không hay, cô ấy cũng có thể chuẩn bị tâm lý, không đến nỗi cảm xúc hoàn toàn mất khống chế, làm ra chuyện gì quá giới hạn, hoặc gây tổn thương tinh thần vĩnh viễn.” “Tôi là phụ nữ! Tôi có thể không hiểu phụ nữ nghĩ thế nào sao? Anh ngược lại thì hay rồi, vừa ra ngoài thì chất vấn tôi như vậy, nếu như tôi thật sự có tâm tư xấu, tôi sẽ nói như thế với Đồng Ý Yên sao?” Một từ cuối cùng, sau khi Văn Khả Hân gào xong thì bật khóc chạy đi. Lúc này, Sở Vĩnh Du ngược lại đứng ngây tại chỗ, trong lòng không khỏi dâng lên một chút áy náy, là anh nghĩ quá nhiều rồi. 10 phút sau, trong phòng ngủ của Văn Khả Hân ở biệt viện nhà họ Văn, Văn Tại Thiên xuất hiện, thấy em gái rõ ràng cảm xúc không ổn định, nhíu mày nói. “Em có biết nước cờ hiểm này của em sẽ tạo thành nguy hại như nào cho gia tộc không?” Vẻ mặt của Văn Khả Hân có hơi không tự nhiên, nhưng vẫn bướng bỉnh nói. “Nước... nước cờ hiểm gì? Anh cả anh đang nói cái gì?” Thở dài, Văn Tại Thiên tiếp tục nói. “Anh nhìn em lớn lên, anh có thể không hiểu em sao? Em có thể qua mắt tất cả mọi người bao gồm cả ba, nhưng tuyệt đối không qua mắt được anh. Em nói như vậy với Đồng Ý Yên, thật ra là hy vọng tinh thần của cô ấy suy sụp xuất hiện vấn đề gì đó, như thế, em mới có thể có một chút cơ hội thượng vị, hơn nữa, ngay cả đối sách về sau cũng nghĩ xong rồi.” Nhìn thấy Văn Khả Hân trầm mặc, Văn Tại Thiên ngồi xuống. “Chuẩn bị hai lối, thứ nhất, nếu như Đồng Ý Yên không có nhắc tới chuyện em nói cho Sở Vĩnh Du, vậy thì tự nhiên là tuyệt vời; thứ hai, một khi nhắc tới, Sở Vĩnh Du tới hỏi tội, vậy thì em đã chuẩn bị sẵn, màn biểu diễn ở cửa vừa rồi.” Nói tới đây, Văn Tại Thiên xoa đầu cô ta. “Nói thật nha Khả Hân, có lúc anh chỉ khi nhìn thấy em, mới có thể cảm nhận được lòng dạ của phụ nữ thật sự như sâu như mò kim đáy bể, một khi hành động, là thật sự đáng sợ.” Không đợi Văn Khả Hân trả lời, Văn Tại Thiên đã đi ra ngoài, có điều trước khi đi, vẫn để lại một câu. “Nhưng em là em gái của anh, đồng thời cũng đang theo đuổi tình yêu của mình, cho nên, người làm anh cả sẽ ủng hộ em, chỉ là cuối cùng dừng kéo cả gia tộc vào là được.” Một bên khác, Sở Vĩnh Du và Vưu Hân Diễm đã nói chuyện một lúc. “Anh Sở, thật đấy, em luôn tin anh có thể bình an trở về, đúng rồi, anh Sở anh cho em xin ý kiến đi, em rốt cuộc nên chọn đi theo ai?” Nhìn Vưu Hân Diễm, Sở Vĩnh Du cười nói. “Đi theo ai, trước khi ông nội cô tới, chắc từng nói với cô rồi, còn cần hỏi tôi?” Ánh mắt Vưu Hân Diễm tránh né, dẩu miệng nói. “Không vui gì hết, Anh Sở anh sao cái gì cũng biết vậy, phải, ông nội chuẩn bị cho em hai lối, nhưng bây giờ nếu anh đã ra ngoài rồi, đương nhiên là lối thứ hai, hì hì, em cuối cùng cũng có thể không cần ở lại Cửu Long Vực, có thể mãi mãi ở bên cạnh ông nội rồi.” Thấy Sở Vĩnh Du tò mò, Vưu Hân Diễm gợi ý. “Ông nội nói, nếu như anh ra khỏi Long Chi Động, hơn nữa thời gian ở trong vượt qua ba ngày ba đêm thì bảo anh khi quay về Tỉnh Thành, đến gặp ông nội, ông nội có thứ muốn giao cho anh, đồng thời, cũng có chuyện yêu cầu anh.” “Ừ, biết rồi, tôi bây giờ tới Long Môn, đợi khi tôi quay về Tỉnh Thành sẽ thông báo với cô.” Rời khỏi chỗ Vưu Hân Diễm, khi đi qua phòng ngủ của Văn Khả Hân, bước chân của Sở Vĩnh Du dừng lại, cách cánh cửa, cuối cùng vẫn mở miệng nói. “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô rồi.” Nói xong, Sở Vĩnh Du đã rời đi. Mà Văn Khả Hân ở trong phòng, dựa vào cửa, nhịp tim đập vô cùng nhanh. Cô ta... cô ta cuối cùng vẫn cược đúng rồi. Ngồi chiếc xe Jeep của nhà họ Văn, người lái xe là gia chủ Văn Tông Miểu, đủ để thấy địa vị bây giờ của Sở Vĩnh Du cao tới mức nào. Đi được nửa đường, một người tóc vàng đứng ở bên đường, chính là người của Tạc Thiên Bang trước đó muốn cướp Long Mễ của anh. “Anh Sở, bang chủ nhà tôi có lời mời, anh có thời gian không?” Sở Vĩnh Du gật đầu. “Đi đâu?” “Câu lạc bộ Vân Thăng ở thành phố Long.” Phía Long Môn, dù sao đại trưởng lão cho thời gian một ngày, cho nên gặp mặt bang chủ Phồn Hoa của Tạc Thiên Bang một lúc thì vẫn có thời gian. Tới câu lạc bộ Vân Thăng ở thành phố Long, Sở Vĩnh Du đã biết số phòng bao, cho nên tên tóc vàng cũng không có đi theo, cũng bảo Văn Tông Miểu về trước. Bước vào trong phòng bao nào đó, hai Phồn Hoa vậy mà đều ngồi trên sô pha, may mà Tôn Tiểu Bàn không có ở đây, nếu không đoán chắc đã điên, điên kiểu da đầu tê dại. Bụp! Không hề do dự, hai Phồn Hoa lập tức quỳ trên sàn. “Tham kiến chủ nhân.” Sở Vĩnh Du nhíu mày. “Đứng lên đi, không cần gọi tôi là chủ nhân, tôi không có thói quen thu nhận người hầu gì cả.” Lúc một người thì không nói, bây giờ hai người ở cùng nhau, ở mặt khí chất ngược lại cũng có thể phân biết được một chút khác nhau, cho nên người mở miệng lúc này, chắc chính là bang chủ Phồn Hoa của Tạc Thiên Bang. “Chủ nhân, tôi trước đó đã nói, đang tìm kiếm chủ nhân, anh ở trong Long Chi Động chín ngày chín đêm, vậy thì tất nhiên là chủ nhân của tôi rồi. Tôi gọi Phồn Hoa, từ nay phụ trách mở rộng thế lực của anh, em ấy là Phồn Tinh em gái song sinh của tôi, có thể phụ trách giải quyết nhu cầu đàn ông của anh.” Dứt lời này, Sở Vĩnh Du hoàn toàn bất lời. “Đừng, tôi đã nói rồi, tôi không có những sở thích đó, tiếp tục như này, tôi đi.” Phồn Hoa gật đầu, khoát tay, Phồn Tinh ở một bên rất thất vọng rời khỏi phòng bao. “Phồn Tinh có thể không phục vụ bên cạnh anh, nhưng tôi đã từng thề, nếu như chủ nhân không thu nhận tôi, tôi lập tức chết ở trước mặt anh.” Biết Phồn Hoa không phải đang nói dối, Sở Vĩnh Du thở dài. “Được rồi, cô tiếp tục phát triển Tạc Thiên Bang của cô, đúng rồi, tới hiện tại, các cô đã thu thập được bao nhiêu Long Mê rồi?” “1800 hạt.” Con số này, thật sự rất kinh khủng. Vốn là định cho Mặc Lục làm thức ăn, bây giờ Sở Vĩnh Du ngược lại có dự định khác, cứ giữ lại cho bà xã Đồng Ý Yên, chắc mới là lựa chọn tốt nhất. “Tạc Thiên Bang vẫn là di chuyển tới thành phố lớn phát triển đi, chỗ tôi tìm, có gì cần, cũng có thể nói với tôi, cứ như vậy đi.” Thấy Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, Phồn Hoa đứng dậy, to gan mở miệng nói. “Chủ nhân, anh không sợ có gian trá sao? Dù sao tôi chỉ biểu thị trung thành với anh, căn bản không có thứ gì ràng buộc hứa hẹn mang tính thực chất.” Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười, để lại một câu rồi đi mất. “Ở trước thực lực tuyệt đối, cô nói xem, tôi nghiêm túc thì sẽ không có kết cục khác.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]