9 giờ tối, khi cửa phòng mở ra, Sở Vĩnh Du vốn ở phòng khách lập tức chạy lại.
Quả nhiên, một bóng người nhỏ nhắn lao vào.
“Ba!”
Mấy ngày không gặp con gái Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du thật sự rất nhớ.
“Hữu Hữu, ba rất nhớ con.”
Hôn chụt một cái vào mặt Sở Vĩnh Du, mắt của Hữu Hữu cũng sắp cười đến híp lại.
“Con cũng nhớ ba, ba mang quà gì về cho con không?”
Tư Phu bất lực nói.
“Hữu Hữu, cháu rốt cuộc là nhớ ba hay nhớ quà?”
“Nhớ cả hai.”
Câu trả lời của cô bé chọc cả nhà bật cười, Đồng Ý Yên xoa đầu của con gái nói.
“Ngoan, đi rửa tay trước.”
Ôm vợ một cái, Sở Vĩnh Du xách ra một túi to đồ ăn, đều là mang từ Nhật về, Hữu Hữu lập tức lao tới, cực kỳ mừng rỡ.
Người một nhà ngồi ở phòng khách, Đồng Thế Tân đột nhiên nói.
“Vĩnh Du, mãi cứ quên một chuyện, hai ngày này con dành chút thời gian đi cùng Ý Yên một chuyển, đi sửa lại họ của Hữu Hữu.”
Nghe thấy lời này, trong mắt Sở Vĩnh Du đong đầy sự cảm kích, đối với vợ và con, anh luôn thấy thiếu nợ, mặc kệ vật chất hay cái khác có bù đắp bao nhiêu, anh cũng tuyệt đối không có tư cách nhắc đến lời này.
Tuy đứa trẻ ở bên ngoài gọi là Sở Hữu Hữu, nhưng trên hổ khẩu, lại viết là Đồng Hữu Hữu, điểm này, Sở Vĩnh Du sau này mới biết.
“Em và ba mẹ đã thương lượng rồi, hai ngày nữa chúng ta đi sửa.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du nói tiếng cảm ơn.
Anh đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633428/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.