Chương trước
Chương sau
Là như thế này, đám người ông Vu đi rồi, Phiền Tinh Thiên cũng liếc nhìn Sở Vĩnh Du một cái, không dám ở lại, cũng rời đi theo, nói thật, ông ta mới là người khó chịu nhất, đúng là đồ bỏ đi không biết cái gì cả, tại sao mỗi lần các vị thần đánh nhau ông ta đều bị kẹp ở giữa, đúng là mẹ nó quá đau rồi.
Còn về Nghiêm Tuyết Nhi trước lúc rời đi đã nhìn vào ánh mắt của Sở Vĩnh Du, ngoại trừ dáng vẻ của một người chiến thắng, còn có một, sự hả hê, vui sướng trong đó.
“Đại nhân, bây giờ chúng ta sẽ lập tức đi đến để bắt giữ, chứng cứ ở trước mặt, cho dù ông Vu cũng không thể….”
Tường Vi nôn nóng, lời còn chưa nói xong, Sở Vĩnh Vu đã xua tay.
“Không cần, cô cho rằng bây giờ chúng ta đi qua còn có ý nghĩa? Nếu không tin, Vũ có thể mở máy tính để xem.”
Vũ thật sự vội vàng mở máy tính xách tay lên, màn hình biểu thị lúc trước, bên trên đã xuất hiện no signal, có nghĩa là không có tín hiệu đường truyền.
“Cái này do công ty CDD thiết kế, loại này điều khiển và định vị từ xa này tuyệt đối không có cách nào phá giải, bây giờ không còn cái gì, chỉ có thể nói rõ một điểm, đối phương đã phá hủy toàn bộ camera.”
Lại có thể….Tường Vi trực tiếp trợn tròn mắt, cái này phải lợi hại đến mức nào, sao có thể!
Mà dù sao Bao Khánh Phong cũng là đội trưởng của tổ điều tra sự cố đặc biệt của tỉnh thành, ông ta lập tức nghĩ đến càng nhiều thứ hơn, tổng hợp lại, chính là một câu mà Phiền Tinh Thiên đã từng nói, thần tiên đánh nhau.
Lần trước, Dương Thiên Đức và Sở Vĩnh Du vẫn xem như là có thể hiểu được, mà lần này, một ông phật lớn tôn quý như ông Vu cũng bị liên lụy, mới gọi là thần tiên đánh nhau đúng nghĩa.
Vừa đúng lúc mà cũng không đúng lúc, ông Vu đến rồi, đồ cũng bị phá hủy, có nghĩa là gì, đã không nói mà lại hiểu rõ, vì vậy, ông ta lúc này không dám có bất kỳ phát ngôn gì.
“Được rồi, những việc còn lại mấy người đừng quan tâm nữa, muốn quản cũng không có cái quyền kia, tôi về đây.”
Sở Vĩnh Du cười, sau đó vỗ vai Vũ.
“Gửi số tài khoản cho tôi, trở về tôi chuyển tiền cho cậu.”
Vũ thật thà, chất phác xoa gáy mình.
“Ưm, mặc dù tôi bỏ ra sự vất vả, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thành công, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà nhận của anh nhiều tiền như vậy, chuyển cho tôi một 3 tỷ tiền phí cho sự vất vả.”
“Được.”
Từ trong đội điều tra sự cố đặc biệt đi ra, trên đường về nhà, Sở Vĩnh Du gọi điện cho ông Tần.
“Ông Tần.”
“Haha, Vĩnh Du, cảm giác bị người khác tính kế thế nào?”
Sở Vĩnh Du cau mày.
“Ông đã biết từ lâu?”
“Nói vớ vẩn! Trong bụng lão Vu có bao nhiêu con giun tôi có thể không biết sao? Tư Đồ Yến cũng giống như cậu, đều là một tay chúng tôi cất nhắc, bồi dưỡng ra, ông ta thật sự có thể thoải mái như vậy, sao có thể! Nhưng tôi cũng không phải là thần, không biết kế hoạch cụ thể của ông Vu là gì, nhưng có một điều có thể chắc chắn, kết quả cuối cùng của ông ta sẽ không thay đổi, chính là kéo cậu xuống khỏi vị trí chiến thần của nước R, đây là mục đích cuối cùng của ông ta.”
Ông Tần vậy mà có thể đoán đúng tất cả, vốn dĩ Sở Vĩnh Du cũng không nghĩ nhiều, điều bây giờ anh muốn, chính là cùng vợ và con gái sống một cuộc sống vui vẻ, vẻ vang cái gì, thật sự không quan tâm, điều duy nhất đáng tiếc chính là sau khi lấy được thân phận chiến thần của nước R, dân thường muốn mời cao thủ để bảo vệ người thân của mình là điều không thể.
“Vĩnh Du, tôi biết cậu sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, đây cũng là điều tôi hài lòng nhất, từ trước đến nay cậu đều không xem trọng những thứ này, nhưng lần này, cũng là một cơ hội của cậu, tôi định tương kế tựu kế, cậu nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó, tôi chỉ nói với cậu một điều, những thứ khác cậu không cần phải biết, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của cậu.”
Nghe ông Tần nói xong, lúc cúp điện thoại mới trả lời một từ.
“Được.”
Về đến nhà đã là 12h trưa, cơn mưa lớn gần như tạnh ngay lúc anh vừa đi vào đến cửa nhà.
“Vĩnh Du à, mau đi rửa tay rồi đến ăn cơm.”
Mẹ vợ Tư Phu chào hỏi một tiếng, Đồng Ý Yên cũng đi đến.
“Sao rồi?”
“Không có gì, chúng ta vẫn đi đến Thiên Hải tham gia lễ đính hôn của Tiểu Mông như bình thường, đúng rồi, đã tạnh mưa rồi, không nên trì hoãn quá lâu.”
Đồng Ý Yên gật đầu, hòn đá trong lòng cũng rơi xuống, cô tin Sở Vĩnh Du là một chuyện, tự chứng minh trong sạch là một chuyện khác, trong lòng nghe thấy đã không sao đương nhiên cũng sẽ nhẹ nhõm.
“Ừ, bên phía chuyến bay đã gọi điện thoại đến, thời gian lên máy bay vẫn như cũ, ăn cơm xong sẽ đi đến sân bay.”
“Được.”
Trong một biệt thự ở tỉnh thành, Đồng Quyên Quyên nằm trên sofa, mặc quần đùi, chân dài thẳng tắp, Lý Quang Quang ở bên cạnh nhìn nuốt nước bọt.
“Chị Đồng, Sở Vĩnh Du bị tính kế như vậy? Tôi có chút không dám tin.”
Đồng Quyên Quyên một tay cầm ly rượu vang, nhấp một ngụm, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
“Haha, cậu nghe quá nhiều truyền thuyết về Sở Vĩnh Du rồi, dù sao anh ta vẫn là một con người, là con người, thì sẽ có người có thể trấn áp được anh ta, cậu không biết lần này người muốn chỉnh anh ta là thần thánh phương nào, hoặc là, cậu với ba của cậu từ phía người kia có thể dễ dàng đánh lén tỉnh thành, hai người có lẽ cũng có thể nhìn ra một vài thứ đúng không.”
“Vâng vâng.”
Lý Quang Quang điên cuồng gật đầu.
“Nếu như không phải là chị Đồng xuất hiện, tôi với ba tôi thật sự trở về quê tiếp tục sống những ngày tháng trước kia, thật sự quá may mắn rồi chị Đồng.”
Lúc này, Đồng Quyên Quyên dường như bật cười thành tiếng.
Giây phút Tư Đồ Yến bị Sở Vĩnh Du bẻ đứt cổ, cô ta chạy trốn giống như chó chết chủ, sợ sẽ trở thành vong hồn dưới tay của Sở Vĩnh Du.
Lúc đó, thật sự không có cái gì gọi là tâm lý báo thù, tuyệt đối không ngờ đến, lão Vu đã âm thầm giữ lại cô ta, hơn nữa còn bắt đầu bồi dưỡng, cuối cùng, vào ngày hôm nay đã thực hiện được nguyện vọng.
Nói đến, cô ta còn có chút non nớt, nếu như không phải ông Vu xuất hiện, cô ta thật sự sẽ bị bắt rùa trong vò ở khách sạn rồi.
“Thứ cậu có thể tưởng tượng quá hời hợt rồi, hơn nữa, cậu cũng không biết thân phận thật sự của Sở Vĩnh Du, không ngoài dự đoán, đợi sau khi có kết quả phán quyết cuối cùng, rất nhiều người biết được thân phận của Sở Vĩnh Du, đều sẽ gấp gáp vẽ ra một ranh giới với cuộc sống của anh ta, xảy ra sự thay đổi long trời nở đất, đợi đến lúc anh ta tuyệt vọng, lúc đó chính là lúc tôi xuất hiện.”
Lúc đó, từ trên tầng hai, Nghiêm Tuyết Nhi đi xuống tầng, hèn mọn quỳ xuống bên cạnh Đồng Quyên Quyên, bắt đầu matxa chân cho cô ta.
“Tuyết Nhi, lúc đầu khi điều tra được cô chính là bạn học tiểu học của Sở Vĩnh Du, nhớ cô đã chán nản đến mức bán mình ở nước Mỹ đúng không, thế nào? Sự lựa chọn lúc đầu, đúng không?”
Nghiêm Tuyết Nhi cười nói.
“Nếu như không có chị Đồng, cuộc sống của tôi thật sự rối tinh rối mù.”
Gật đầu, Đồng Quyên Quyên xoa mặt Nghiêm Tuyết Nhi.
“Đi đi, cùng với Lý Quang Quang đi lên tầng đi, hai người cũng vất vả rồi.”
Nghe thấy câu nói này, Lý Quang Quang có chút thất vọng, người anh ta thật sự muốn là Đồng Quyên Quyên, nhưng cũng hiểu, thân phận và địa vị bây giờ không bình đẳng, chỉ có thể nghĩ thôi.
Lúc cả nhà Sở Vĩnh Du chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay đi đến Thiên Hải ở sân bay, thì ở một nơi bí ẩn ở Vân Kinh, bao gồm cả ông Vu, ông Tần còn có hai ông lão lớn tuổi khác, tất cả tứ lão đều đến.
Cầm tài liệu của Trác Sơn, ông Vu trầm giọng nói.
“Đã xem hết mấy phần tài liệu rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, đây chính là sự sỉ nhục của Mạc đại, vì vậy tôi kiến nghị.”
“Hủy bỏ thân phận chiến thần nước R của Sở Vĩnh Du, cho vào tù, đến tận khi chết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.