Chuyện của ma tôn không có tạo thành nút thắt gì trong lòng Sở Vĩnh Du cả, cho dù là Tôn Đế có 5kg Long Mễ, cũng chỉ khiến Sở Vĩnh Du cảm thấy bây giờ không thể chiến thắng, nhưng lại không thể làm loạn tâm cảnh của anh.
Con đường của anh đã bước ra, loại khí tức và tâm thái đó là tuyệt đối không thể thay đổi, nếu không con đường cho dù cứt thì anh vẫn luôn có một trái tim bất khả chiến bại, đó mới là con đường Sở Vĩnh Du muốn đi tiếp.
Dẫn Hữu Hữu vừa chơi vừa đi, cách khoảng 1km, con đường thật sự bị phong tỏa rồi, người của đội điều tra sự cố đặc biệt đang đi lại ở đó, dây phong tỏa cũng kéo lên, thậm chí sẽ không cho người qua đường vây xem.
Có điều con đường nhỏ của vùng quê này, giờ này quả thật cũng không có mấy người đi qua.
“Hữu Hữu, ba bế.”
Hữu Hữu ngoan ngoãn giang hai tay ra, chỉ về đằng trước nói.
“Ba, nơi đó nhiều người quá, có phải là có cái gì vui không?”
Xoa đầu của Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du dịu giọng nói.
“Không có, nơi đó có đại quái thú, cho nên lát nữa Hữu Hữu phải nhắm mắt lại, ba và những chú đó cùng nhau đánh đuổi đại quái thú lại có được không?”
Ya! Hữu Hữu vội vàng nhắm mắt lại, vẫn nói.
“Dạ dạ, ba cố lên, đánh đuổi đại quái thú.”
Tới gần đằng trước, tự nhiên là bị thành viên của đội điều tra sự cố đặc biệt của nơi này cản lại.
“Mời đi đường vòng, nơi này bị phong tỏa rồi.”
Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633378/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.