Chương trước
Chương sau
Lời nói vừa dứt, một mùi hương ập tới, trên chiếc ghế bên hông Sở Vĩnh Du có một cô gái, chính là Nghiêm Tuyết Nhi bạn tiểu học mà anh gặp ở cửa hàng đồng hồ nổi tiếng vào buổi sáng.
Rất rõ ràng, từ gương mặt ửng đỏ của Nghiêm Tuyết Nhi thì có thể nhìn ra, hình như đã uống không ít rượu, cộng thêm trên người mặc chiếc áo đen không tay phối với chiếc váy da siêu ngắn, tăng thêm vài phần dụ người.
“Quả thật rất khéo.”
Nghiêm Tuyết Nhi ngược lại không có bất kỳ ý trêu ghẹo nào mà cười nói.
“Thật ra tôi còn muốn xin lỗi cậu, lúc đó tôi đau bụng, người bạn trai đó của tôi không có đắc tội cậu chứ, nếu như có, tôi thật sự muốn thay anh ấy nói tiếng xin lỗi.”
“Không có.”
Sở Vĩnh Du đương nhiên sẽ không để tâm đến loại người đó, vừa hay Trương Nhí cầm bia tới, Sở Vĩnh Du mở một chai, trực tiếp uống sạch.
“Vĩnh Du, cậu bây giờ làm việc gì? Tôi thấy cậu có thể đến cửa hàng đồng hồ nổi tiếng mua đồng hồ, chắc cũng coi như là có chút tự do tài chính nhỉ.”
Nghiêm Tuyết Nhi một tay ma sát ly rượu, cứ thế nhìn Sở Vĩnh Du, bất tri bất giác một màn Sở Vĩnh Du lúc nhỏ bị lột sạch đồ ở lớp học hiện trong tâm trí, ngược lại có một loại cảm giác khác lạ.
“Cũng tạm, có điều tôi là kẻ vô công rỗi nghề, vợ tôi ngược lại mở một công ty bất động sản.”
Còn muốn nói cái gì đó thì một bàn tay đột nhiên đưa tới, cậu bạn trai đó của Nghiêm Tuyết Nhi xuất hiện rồi.
“Tuyết Nhi, điện thoại của em đổ chuông một lúc lâu rồi.”
Nhìn thấy số hiển thị, sắc mặt của Nghiêm Tuyết Nhi thay đổi, không thiết nói gì nữa, cô ta cầm điện thoại đi ra ngoài, nơi này quả thật không phải là chỗ có thể nghe cuộc gọi quan trọng.
“Sở Vĩnh Du, anh thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhớ hồi sáng tôi đã cảnh cáo anh rồi, anh còn dám câu dẫn bạn gái của tôi?”
Đối với cậu thanh niên này, Sở Vĩnh Du quả thật lười để ý, tiếp tục uống rượu.
Thấy vậy, cậu thanh niên không định thôi.
“Hai chiếc đồng hồ anh lấy hồi sáng, tuy đắt tiền, nhưng tám phần cũng không phải là thứ loại nghèo kiết xác như anh có thể mua được, tôi trịnh trọng nói một lần cuối cùng cho anh biết, đừng quấy rầy Tuyết Nhi nữa, cô ấy chỉ có thể là người phụ nữ của tôi.”
Thấy đầu ngón tay của cậu thanh niên chĩa tới, Sở Vĩnh Du nhíu mày.
“Tí tuổi đầu không lo học hành, không biết chỉ tay vào người khác là không lịch sự sao?”
Cuối cùng nhận được đáp trả, cậu thanh niên vui rồi.
“Tôi chỉ anh đó, anh có thể làm gì được tôi? Loại chuyện đê tiện như dâu dẫn bạn gái của người khác anh đều có thể làm được, còn sợ bị tôi chỉ sao?”
Gần như là vừa lời dứt, Trương Nhí một tay chống vào quầy bar nhảy ra, trực tiếp nắm ngón tay trỏ chĩa ra của cậu thanh niên.
“Oắt con! Cậu có thể cút ra ngoài rồi, anh Sở là khách VIP nhất của quán bar chúng ta, cậu dám vô lễ với ngài ấy, quán bar của tôi sẽ không chào đón cậu.”
Tuy Trương Nhí không có dùng lực gì cả, nhưng cậu thanh niên vẫn đau tới nhe răng trợn mắt.
“Ông... ông bỏ tôi ra! Mẹ kiếp, tôi phải kiện ông.”
Nhìn thấy Trương Nhí không có buông tay, ngược lại không ngừng đẩy anh ta ra ngoài, cậu thanh niên lập tức gào lên.
“Á! Ông chủ đánh người rồi, ông chủ đánh người rồi!”
Tiếng hét này, những khách hàng khác đồng loạt nhìn qua, một bàn trong đó, ba người cũng là người của cậu thanh niên lập tức thay đổi sắc mặt đứng bật dậy.
“Thả cậu ấy ra!”
Bị nói, Trương Nhí thật sự buông ra, có điều thái độ vẫn lạnh lùng như vậy.
“Quán bar của tôi không chào đón khách hàng vô lễ với ân nhân của tôi, các cậu đều có thể đi rồi.”
Sau khi ông ta vứt lời, mấy người đàn ông cao to mà Lục Côn để lại trong quán bar để phụ giúp cũng vây lại, ánh mắt và khí thế đó đã dọa đám của cậu thanh niên giật mình.
“Cút!”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du vẫn ngồi ở đó điềm tĩnh uống rượu, cậu thanh niên đột nhiên cảm thấy nhục nhã trước nay chưa từng có, bỗng từ sau mông lấy ra một vật thể đóng chai màu đen xì, buông lời đe dọa.
“Mẹ kiếp! Tìm chết!”
Vèo!
Một tiếng vỡ vang lên, cánh tay của cậu thanh niên đột nhiên bị chai bia đập trúng, thứ đồ màu đen rơi xuống đất.
Không cần nghĩ, Trương Nhí cũng biết cái chai này là Sở Vĩnh Du đập, hơn nữa có thể khiến anh Sở ra tay, chứng tỏ thứ đồ này rất nguy hiểm, không phải là đồ bình thường.
Mà lúc này, Sở Vĩnh Du cũng đi tới, khuỵu người nhặt vật thể đóng chai màu đen trên đất lên.
“Thiết bị bắn carbon monoxide, cậu sao lại có loại vũ khí tiêu chuẩn này?”
Đừng thấy thứ này nhỏ nhắn, một tay thì có thể cầm chắc, nhưng lực sát thương cực kỳ khủng khiếp, là vũ khí mà chỉ có đội điều tra sự cố đặc biệt mới có thể trang bị.
Có hai chế độ, bắn đơn, sẽ khiến một người trong nháy mắt ngừng thở, không có cơ hội phản ứng lại.
Một chế độ khác là bắn nhiều lỗ, phần đỉnh sẽ đột nhiên bắn ra, lập tức phóng thích tất cả khí carbon monoxide bên trong ra, với diện tích quán bar này của Trương Nhí mà nói, tất cả mọi người đều sẽ trong nghẹt thở hôn mê trong mười giây, đủ để thấy lực sát thương.
Nguyên nhân khiến ánh mắt của Sở Vĩnh Du trở nên lạnh lẽo chính là cậu thanh niên đó vừa rồi, vậy mà sử dụng chế độ bắn đơn, nếu như anh không ngăn cản, cho dù Trương Nhí có bản lĩnh, cũng sẽ lập tức chết ngay.
“Anh... anh vậy mà có thể nhận ra thứ này?”
Cậu thanh niên thấy ánh mắt của Sở Vĩnh Du ít nhiều cũng có chút khó tin, anh ta trước giờ chưa từng gặp ai có thể nhận ra thiết bị bắn carbon monoxide.
“Tự ý sử dụng vũ khí tiêu chuẩn, kiếp này của cậu đừng mơ ra ngoài nữa, trói cậu ta lại trước, quán bar hôm nay ngừng kinh doanh.”
“Vâng anh Sở.”
Anh đã thông báo cho Tường Vi, lát nữa người của đội điều tra sự cố đặc biệt tới, quán bar sẽ bị ảnh hưởng, còn không bằng ngừng kinh doanh trước.
Khi khách hàng rời đi gần hết, Nghiêm Tuyết Nhi cuối cùng cũng gọi điện xong quay lại, nhìn thấy cậu thanh niên bị bịt miệng trói lên trên ghế thì sắc mặt thay đổi.
“Chuyện này... các người làm cái gì vậy? Mau thả anh ấy ra!”
“Nghiêm Tuyết Nhi, bạn trai của cậu đã phạm tội lớn, tôi có thể cho phép cậu ở lại.”
Sở Vĩnh Du mở miệng, Nghiêm Tuyết Nhi mới nhìn sang.
“Sở Vĩnh Du! Anh ấy đã phạm tội lớn gì? Lá gan của anh ấy nhỏ đến mức thấy chuột còn sợ, sao có thể phạm tội chứ? Huống chi, cậu là ai? Cậu dựa vào đâu mà bắt anh ấy?”
“Tôi là ai không quan trọng, lát nữa người của đội điều tra sự cố đặc biệt đến thì cậu tự nhiên sẽ biết tất cả.”
Nhìn thấy thái độ của Sở Vĩnh Du kiên quyết như vậy, Nghiêm Tuyết Nhi cũng không biết nên nói cái gì, nếu đã nói người của đội điều tra sự cố đặc biệt sẽ tới, vậy cô ta đương nhiên phải đợi, ngược lại muốn xem thử, người bạn trai gan nhỏ này của mình, có thể phạm tội gì.
“Tôi có thể lấy thứ chặn trên miệng anh ấy xuống nhỉ.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không có từ chối, Nghiêm Tuyết Nhi đi tới, vừa lấy cái khăn trên miệng cậu thanh niên, anh ta lập tức gào lên.
“Sở Vĩnh Du! Mẹ kiếp! Anh đợi đấy, anh chết chắc rồi, thật sự tưởng rằng ông ấy dễ bắt nạt như vậy sao?”
Sắc mặt của Nghiêm Tuyết Nhi chợt thay đổi.
“Anh sao có thể mắng người chứ?”
Ai ngờ, cậu thanh niên bỗng nhìn sang Nghiêm Tuyết Nhi, ánh mắt cay độc vô cùng.
“Con mẹ nó! Ông đây như này, là vì đang kiểm tra cô, vốn còn khoảng một tháng thì cô có thể vượt qua kiểm tra, tôi có thể cầu hôn với cô, không ngờ tiện nhân cô vậy mà gặp được một tên bạn tiểu học thì giở trò câu dẫn, cô thật sự khiến tôi thất vọng.”
“Đợi đi, đợi người của đội điều tra sự cố đặc biệt đến, cô và Sở Vĩnh Du sẽ hiểu, thân phận của Dương Miêu tôi rốt cuộc khủng bố cỡ nào!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.