Lời nói vừa dứt, một mùi hương ập tới, trên chiếc ghế bên hông Sở Vĩnh Du có một cô gái, chính là Nghiêm Tuyết Nhi bạn tiểu học mà anh gặp ở cửa hàng đồng hồ nổi tiếng vào buổi sáng.
Rất rõ ràng, từ gương mặt ửng đỏ của Nghiêm Tuyết Nhi thì có thể nhìn ra, hình như đã uống không ít rượu, cộng thêm trên người mặc chiếc áo đen không tay phối với chiếc váy da siêu ngắn, tăng thêm vài phần dụ người.
“Quả thật rất khéo.”
Nghiêm Tuyết Nhi ngược lại không có bất kỳ ý trêu ghẹo nào mà cười nói.
“Thật ra tôi còn muốn xin lỗi cậu, lúc đó tôi đau bụng, người bạn trai đó của tôi không có đắc tội cậu chứ, nếu như có, tôi thật sự muốn thay anh ấy nói tiếng xin lỗi.”
“Không có.”
Sở Vĩnh Du đương nhiên sẽ không để tâm đến loại người đó, vừa hay Trương Nhí cầm bia tới, Sở Vĩnh Du mở một chai, trực tiếp uống sạch.
“Vĩnh Du, cậu bây giờ làm việc gì? Tôi thấy cậu có thể đến cửa hàng đồng hồ nổi tiếng mua đồng hồ, chắc cũng coi như là có chút tự do tài chính nhỉ.”
Nghiêm Tuyết Nhi một tay ma sát ly rượu, cứ thế nhìn Sở Vĩnh Du, bất tri bất giác một màn Sở Vĩnh Du lúc nhỏ bị lột sạch đồ ở lớp học hiện trong tâm trí, ngược lại có một loại cảm giác khác lạ.
“Cũng tạm, có điều tôi là kẻ vô công rỗi nghề, vợ tôi ngược lại mở một công ty bất động sản.”
Còn muốn nói cái gì đó thì một bàn tay đột nhiên đưa tới, cậu bạn trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633368/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.