Rời khỏi tỉnh thành, sắc trời đã tối.
Sở Vĩnh Du không về nhà mà là tiếp tục đi về phía nhà hàng Thiên Hi các, nhân viên phục vụ đã quen thuộc với Sở Vĩnh Du từ lâu.
“Anh Sở, bà chủ đã dặn dò mời anh đi theo tôi.”
Gật đầu, đang muốn rời bước, đột nhiên Sở Vĩnh Du quay đầu nhìn về phía một cái bàn lớn nào đó trong đại sảnh, trong lúc nhất thời ánh mắt vô cùng quái dị.
Do dự một chút, anh mới nói với nhân viên phục vụ.
“Cậu cứ đi làm việc trước đi, tự tôi lên đó.”
Nói xong, Sở Vĩnh Du liền đi về phía cái bàn mà mình vừa mới nhìn chằm chằm, ở đó có một người mập mập đang ngồi chơi điện thoại di động.
“Tôn Tiểu Bàn.”
Phun ra ba chữ, ánh mắt của Tôn Tiểu Bàn đang chơi di động không có bất cứ sự di chuyển nào, ngược lại còn vừa cười vừa nói.
“Tôi còn tưởng là anh vừa mới nhìn thấy tôi thì muốn trốn tránh đó, nếu như không bận thì ngồi đây một lát đi.”
Đối với cái cậu Tôn Tiểu Bàn này, đến bây giờ trong lòng Sở Vĩnh Du vẫn vô cùng tò mò, có thể làm cho anh sinh ra loại tâm lý này, có rất ít rất ít người.
Sở Vĩnh Du ngồi xuống, cũng không mở miệng, trôi qua một phút, tay phải của Tôn Tiểu Bàn nắm lại thành nắm đấm.
“Mẹ nó chứ, cuối cùng cũng đã có thể lật đổ căn cứ, ván này nếu như không phải có Bàn gia đây, các người thua đến nỗi cái quần đùi cùng bị mất.”
Để điện thoại di động lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633366/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.