Chương trước
Chương sau
Nhìn Sở Vĩnh Du, Ngu Thư Di gật đầu.
“Không sai, bên nhà cung cấp nguyên liệu phản hồi là họ đã ký hợp đồng với Thương Hội Thiên Tinh, không được phép cung cấp cho nhà hàn Thiên Hi Các của chúng tôi.”
Sở Vĩnh Du khó hiểu.
“Thư Di, những người bên ngoài đều là doanh nghiệp lớn, có rất nhiều nguyên liệu có thể là duy nhất, nhưng mấy rau thịt dầu muối của cậu không phải nhiều lắm sao, không lẽ Thương Hội Thiên Tinh có thể bao hết toàn bộ chắc?”
“Cậu đoán xem, hội trưởng của hiệp hội Thực phẩm và Đồ uống, cậu hẳn vẫn còn có chút ấn tượng chứ? Ông ta đích thân gọi cho tôi, tất cả, cả Tỉnh Hương đều bị Thương Hội Thiên Tinh bao hết rồi, ông ta đã tìm mấy nhà, cũng hết cách, người ta đều là kiếm tiền để sống qua ngày, bây giờ có thể có lợi nhuận gấp đôi, ai mà không chịu? Ông ta kêu tôi tìm cậu, tôi cảm thấy cũng không ổn, loại làm ăn này, rất nhiều đều là loại chăm lo cho gia đình, cũng không thể qua đó đe doạ dụ dỗ người ta được, đúng chứ.”
Nói đến đây, trong mắt Ngu Thư Di cũng đầy vẻ ngưng trọng.
“Hơn nữa tôi đã nghĩ đến việc kiếm ít hơn, tăng gấp đôi giá mua trước đó cũng không sao, kết quả Thương Hội Thiên Tinh đã ký hợp đồng với họ, vậy mà lại là hợp đồng biến động, tôi ra gấp đôi, người ta cho giá gấp ba, thật đúng là điên, cộng thêm mấy nhà họ Ngô họ Tân kia nữa, Thương Hội Thiên Tinh dù có nhiều tiền, chỉ mấy thứ này thôi, thì số tiền tiêu phí, số tiền lãng phí, tôi thật sự không dám tưởng tượng nữa.”
Quả thực, đây là sự thật, Sở Vĩnh Du do dự một hồi, nói.
“Cậu cứ bận trước đi, hôm nay là ngày đính hôn của hai người, đừng lo lắng về những chuyện này, buổi chiều tôi sẽ đến Thương Hội Thiên Tinh để xem họ giở trò gì.”
Vào một phòng bao trên tầng hai, Kim Đào cũng có mặt, xem ra cũng qua lại với Ngu Thư Di không tồi rồi.
“Vĩnh Du đến rồi à, có chút chuyện muốn nói với cậu một chút.”
Mới vào cửa, Kim Đào đã đi tới, hai người đứng ở bên cửa.
“Sáng sớm nay có người tới gặp tôi để ký hợp đồng, chỉ cần tôi không cung cấp dầu gạo cho nhà hàng Thiên Hi Các, thì tôi có thể nhận được khoản thù lao 30 triệu mỗi tháng, tôi thì không phải nhà cung cấp của Thiên Hi Các, nhưng nghe một người cùng ngành nói, anh ta cung cấp hàng cho Thiên Hi Các, được đền bù gấp đôi số lượng, cậu có biết chuyện này không?
Quả nhiên Kim Đào cũng bị bàn hợp đồng rồi, Sở Vĩnh Du gật gật đầu.
“Biết, yên tâm đi, tôi sẽ xử lý, hôm nay là ngày đính hôn của Thư Di, không nói mấy này nữa.”


Vào lại phòng bao, Lam Mị cũng có mặt, như có chút không dám nhìn Sở Vĩnh Du.
“Bà xã, công ty không có chuyện gì chứ?”
Đồng Ý Yên liếc nhìn Sở Vĩnh Du một cái, kỳ quái nói.
“Không có, sao thế?”
Bây giờ có vẻ như nhà họ Ngô và chỗ Ngu Thư Di đã bị tấn công, mà công ty bà xã mình lại không sao? Điều này thật thú vị.
Cùng lúc đó, tại đại sảnh của một quán trà ở thành phố Ninh, gia chủ nhà họ Lương, Lương Phẩm Hành, đưa theo con trai Lương Tranh, và một người trung niên có đôi mắt nhỏ đến mức gần như không đáng kể, dường như đang đợi ai đó.
“Tam Hưng! Ông chắc là không sao chứ? Đó là nhà họ Trần, đại gia số 1 thành phố Ninh chúng ta đó, đừng có cuối cùng còn làm cho kết cục của tôi càng thảm hơn đó.”
Lương Tranh nhìn người đàn ông trung niên với vẻ mặt xoắn xuýt, người trung niên mỉm cười một cái, đôi mắt vốn đã rất nhỏ, bây giờ gần như biến mất rồi.
“Thiếu chủ yên tâm, nhà họ Trần cỏn con, còn chả bằng một con kiến.”
Mặc dù cũng chả phải định tâm đan gì, nhưng vẫn tốt hơn là không có.
Ngày hôm qua ba anh ta đột nhiên đưa người đàn ông tên Tam Hưng này về, vừa mở miệng đã gọi anh ta là Thiếu chủ, làm anh ta giật bắn mình, ngay cả ba anh ta cũng nói, người này có thể giải quyết vấn đề của nhà họ Trần.
Đúng lúc này, Trần Trọng Thiên cùng Trần Hạo Hiên bước vào, không có bất kỳ vệ sĩ nào đi theo.
“Ông cụ Trần.”
Lương Phẩm Hành vội vàng đứng dậy chào hỏi, trong lòng ông ta rõ, người trung niên này tuy là Tịnh Tịnh phái tới giúp đỡ, nhưng cũng chỉ giúp một mình con trai Lương Tranh của mình thôi, trong mắt Tịnh Tịnh, chỉ có đứa con trai này mà thôi, cho nên ông ta không thể chơi liều được.
“Gia chủ Lương, tôi có thể đến là đã nể mặt cậu rồi, bây giờ, nói đi, có chuyện gì? Nếu như cầu xin thay con trai cậu, thì tôi khuyên cậu không cần mở miệng đâu.”



Lương Phẩm Hành còn chưa nói chuyện, Tam Hưng đã bước tới trước mặt Trần Trọng Thiên, dùng một tay bóp cổ ông ta và nhấc chân khỏi mặt đất.
“Lão già! Dám nói chuyện với thiếu chủ nhà tôi như vậy sao? Ông là cái thá gì!”
Trần Trọng Thiên sắc mặt tím tái đến không thở nổi, Trần Hạo Hiên ở bên cạnh phản ứng lại, chỉ vào Tam Hưng gào lên.
“Ông làm gì vậy? Mau thả ông nội tôi ra!”
“Ồn ào!”
Một cú đá ra, cơ thể Trần Hạo Hiên bay ngược ra sau, nằm trên mặt đất bất động, sống chết không rõ.
Nhìn thấy một loạt hành động đột ngột này, hai cha con Lương Phẩm Hành và Lương Tranh đều giật mình, bọn họ tưởng giải quyết thế nào, hoá ra bạo lực như vậy.
Lúc này, Tam Hưng nhìn chằm chằm vào mắt của Trần Trọng Thiên, lạnh lùng nói.
“Nghe đây lão già! Thiếu chủ nhà tôi danh giá như thế, ông dám chỉ tay múa chân ư? Ngày mai đem hơn 300 tỷ tiền bồi thường đến đây, nếu không nhà họ Trần các người, mỗi ngày tôi giết một tên.”
Vừa dứt lời, tay buông ra, Trần Trọng Thiên ho kịch liệt, còn chả kịp nói gì, vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Hạo Hiên, giơ hai ngón tay ra, lập tức trừng to mắt.
“Hạo Hiên!”



Cú đá đó thực sự đã làm Trần Hạo Hiên chết ngay tại chỗ.
Đứng lên, Trần Trọng Thiên tức giận nói.
“Mày! Mày vậy mà lại giết cháu của ta! Ta liều với mày!”
Trần Trọng Thiên cũng là một võ giả, lúc này bạo nộ đến nỗi quên mất tình hình là mình không chút sức đánh trả lúc nãy, thật sự xông lên phía trước.
Chát!
Tam Hưng tát Trần Trọng Thiên một cú về lại chỗ cũ, khinh thường nói.
“Chỉ dựa vào ông mà cũng có tư cách liều mạng với tôi ư? Đem cháu trai của ông về đi, ngày mai mà 300 tỷ tiền bồi thường chưa đến tài khoản của thiếu chủ nhà tôi, thì vẫn là câu nói đó, một ngày giết một người nhà họ Trần ông.”
Chết ... chết rồi?
Lương Phẩm Hành và Lương Tranh đối mắt nhìn nhau, thân thể khẽ run lên, Trần Hạo Hiên, dòng chính của hào môn đệ nhất thành phố Ninh, bị một đá chết ngay như vậy rồi sao? Cái này…
“Tam Hưng! Ông điên rồi à?”
Sau khi phản ứng lại, Lương Tranh rống lên, đây không phải là tương đương với việc ép anh ta vào con đường chết ư?
Tuy nhiên, Tam Hưng vừa giết một người, nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười một cách hèn mọn như thể chưa từng làm gì cả vậy.
“Thiếu chủ yên tâm, đây là cách chúng tôi giải quyết các vấn đề, ở các thành phố lớn, chúng tôi thậm chí chả rảnh bắt ai đó để đàn áp ai đó, vũ lực là cách duy nhất để giải quyết vấn đề và đó cũng là cách nhanh nhất, thiếu chủ có thể yên tâm, 300 tỷ tiền bồi thường của nhà họ Trần, đối với chủ nhân mà nói, coi như là tiền tiêu vặt của cậu, xài hết rồi, tiếp tục tìm nhà họ Trần là được, đây là bọn họ nợ cậu.”
Shhh!
Cả hai người đều hít ngược một hơi, hoàn toàn không thể tưởng tượng cách làm việc của Tam Hưng, vậy mà lại như vậy, quá là tàn bạo rồi.
Lúc này, Trần Trọng Thiên sờ lên vết máu trên khóe miệng, sau đó bế thi thể của Trần Hạo Hiên lên, từng bước đi về phía cửa, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, ông ta dừng lại, để lại một lời nói.
“Ta muốn các người trả giá cho cái chết của cháu trai ta!”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.