Người vừa nói là một người phụ nữ đang xem đồng hồ ở quầy cách đó không xa, đi một đôi bốt, váy da ngắn gần đầu gối, tóc cắt ngang, dáng người vừa phải.
Sở Vĩnh Du không biết người phụ nữ này, khi nhìn thấy quản lý vẫn đứng ở đây, không khỏi nhíu mày nói.
“Tôi đang vội, đi lấy đồng hồ cho tôi, gói đẹp một tý.”
Người quản lý tự trách mình vì đã phạm sai lầm cấp thấp như vậy, đặc biệt là đối với một nhân vật cao cấp như Sở Vĩnh Du.
“Vâng vâng, ngài Sở chờ một chút.”
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ trực tiếp bước tới, nhìn lên nhìn xuống Sở Vĩnh Du, mỉm cười.
“Hửm, cũng có nét lắm, tôi đoán cậu chính là bạn học tiểu học của tôi, tên tôi là Nghiêm Tuyết Nhi, cậu có phải không có chút ấn tượng nào không?”
Sở Vĩnh Du chỉ có thể lúng túng cười một cái, anh thật sự không nhớ rõ mấy chuyện ở trường tiểu học hoặc là bạn học, có, thì cũng chỉ là vài đoạn hồi ức nhỏ thôi, căn bản không nhớ rõ.
“Tôi hỏi cậu thế này, có phải có nốt ruồi hình lưỡi liềm trên đùi trong của cậu không?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Sở Vĩnh Du kỳ lạ đến cực điểm, vị trí riêng tư như vậy, ngoại trừ vợ và cha mẹ đã qua đời ra, người ngoài không thể nào biết được.
Hơn nữa, những lời này còn gợi lên một số ký ức rất xấu của anh, lúc đầu người phụ nữ có mang thai mà Tư Đồ Yến tìm đến vu cáo anh, điều khiến Đồng Ý Yên tin, chính là người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633359/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.