Âm thanh vừa mới truyền ra, Tôn Tiểu Bàn đã bước vào, bước vào với tư thế như ông đây, làm cho người ta nhìn thấy mà vô cùng khó chịu.
Ông già tóc tai bù xù đương nhiên lại càng nổi trận lôi đình, đầu tiên là bị một tên tiểu bối như Sở Vĩnh Du đè đầu cưỡi cổ, vất vả lắm mình mới có thể tìm được một lý do, kết quả lại xuất hiện thêm một người nhìn như trẻ tuổi hơn là Sở Vĩnh Du.
“Cậu..."
Phun ra một chữ, Bàn Sơn ngồi ở vị trí chủ vị đột nhiên đứng dậy bước nhanh về phía Tôn Tiểu Bàn, trước mắt bao người, ông ta vụt một tiếng đất xuống ở dưới đất, cất cao giọng nói.
“Thái thượng trưởng lão đời thứ mười tám của Bàn Sơn môn, bái kiến sư thúc tổ.”
Mẹ kiếp.
Cho dù là Sở Vĩnh Du thì lúc này cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Người này chính là thái thượng trưởng lão Bàn Sơn đã già rồi, thế mà lại trực tiếp quỳ xuống với người trẻ tuổi Tôn Tiểu Bàn, hơn nữa còn xưng hô là sư thúc tổ... là cái quỷ gì vậy?
“Được rồi được rồi, đứng lên đi, đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, cứ gọi tôi Bàn gia là được, cái gì mà sư thúc tổ chứ, nghe là đã thấy không thoải mái rồi.”
Bàn Sơn không hề khó chịu chút nào, lại càng không cảm thấy mất mặt khi quỳ xuống với Tôn Tiểu Bàn ở trước mặt của mọi người, ông ta vội vàng đứng dậy.
“Cảm ơn sư thúc tổ, môn quy của Bàn Sơn môn rất nghiêm khắc, làm sao đệ tử có thể dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633351/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.