Chương trước
Chương sau
Âm thanh vừa mới truyền ra, Tôn Tiểu Bàn đã bước vào, bước vào với tư thế như ông đây, làm cho người ta nhìn thấy mà vô cùng khó chịu.
Ông già tóc tai bù xù đương nhiên lại càng nổi trận lôi đình, đầu tiên là bị một tên tiểu bối như Sở Vĩnh Du đè đầu cưỡi cổ, vất vả lắm mình mới có thể tìm được một lý do, kết quả lại xuất hiện thêm một người nhìn như trẻ tuổi hơn là Sở Vĩnh Du.
“Cậu..."
Phun ra một chữ, Bàn Sơn ngồi ở vị trí chủ vị đột nhiên đứng dậy bước nhanh về phía Tôn Tiểu Bàn, trước mắt bao người, ông ta vụt một tiếng đất xuống ở dưới đất, cất cao giọng nói.
“Thái thượng trưởng lão đời thứ mười tám của Bàn Sơn môn, bái kiến sư thúc tổ.”
Mẹ kiếp.
Cho dù là Sở Vĩnh Du thì lúc này cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Người này chính là thái thượng trưởng lão Bàn Sơn đã già rồi, thế mà lại trực tiếp quỳ xuống với người trẻ tuổi Tôn Tiểu Bàn, hơn nữa còn xưng hô là sư thúc tổ... là cái quỷ gì vậy?
“Được rồi được rồi, đứng lên đi, đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, cứ gọi tôi Bàn gia là được, cái gì mà sư thúc tổ chứ, nghe là đã thấy không thoải mái rồi.”
Bàn Sơn không hề khó chịu chút nào, lại càng không cảm thấy mất mặt khi quỳ xuống với Tôn Tiểu Bàn ở trước mặt của mọi người, ông ta vội vàng đứng dậy.
“Cảm ơn sư thúc tổ, môn quy của Bàn Sơn môn rất nghiêm khắc, làm sao đệ tử có thể dám gọi ngài như thế.”
Tôn Tiểu Bàn có vẻ như không kiên nhẫn.
“Được rồi, mấy điều cứng ngắc.”
Nói rồi, Tôn Tiểu Bàn đặt mông lên chiếc ghế bành lúc nãy Bàn Sơn đã ngồi, hai chân vắt chéo lại với nhau, nhìn về phía ông già với mái tóc bù xù lúc này đang trợn mắt há hốc mồm.
“Này, tôi đang hỏi ông đó, cho tôi mặt mũi, rút thăm quyết định đi, như thế nào? Sở Vĩnh Du là bạn của tôi, các người ai dám bắt nạt anh ấy thì đó chính là xem thường tôi.”
Cái miệng nhỏ của Đồng Ý Yên ở bên kia rốt cuộc cũng đã khép lại, nhỏ giọng nói với Sở Vĩnh Du.
“Cậu... rốt cuộc cậu ta là ai vậy?”
Sở Vĩnh Du cười khổ lắc đầu, thật sự là anh cũng không biết cái tên Tôn Tiểu Bàn kỳ lạ này, quả thật chính là kỳ lạ trong kỳ lạ.
Nếu như đã có địa vị cao ở Bàn Sơn môn, theo lý mà nói chắc là anh ta phải có người đón tiếp ở bên ngoài, hơn nữa lại còn sợ rắn trong rừng rậm lớn ở bên ngoài, đúng là không có cách nào suy nghĩ.
Mấy lão già còn lại cũng bị kinh ngạc, lúc này đồng loạt tỉnh táo lại, nói thật thì những chuyện liên tiếp xảy ra vào ngày hôm nay đã đủ để lưu lại một dấu ấn đặc biệt trong năm dài tháng rộng của bọn họ.
“Bàn Sơn, cậu ta là ai vậy?”
Sắc mặt của ông già tóc xù âm tình bất định, nếu như là bình thường ông ta đã sớm dùng một chưởng đánh chết cái loại hậu bối đại nghịch bất đạo như là Tôn Tiểu Bàn, nhưng mà có cái gọi là không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật, Bàn Sơn đã phải hành lễ cung kính gọi một tiếng sự thúc tổ, ít nhiều gì cũng phải cho chút mặt mũi.
“Cái này..."
Bàn Sơn bị câu hỏi này làm khó, vội vàng nhìn Tôn Tiểu Bàn rồi nói.
“Sư thúc tổ, chuyện này liên quan đến tính mạng con người, nếu như quả thật muốn rút thăm thì phải nhận được sự đồng ý của mọi người.”
Nói bóng nói gió, có nghĩa là người ta không phải là người của Bàn Sơn môn chúng ta, ngài đừng nhúng tay vào.
“Như vậy là không có ý nể tình đúng không?”
Thấy bộ dạng không kiên nhẫn của Tôn Tiểu Bàn, rốt cuộc ông già tóc xù cũng đã không nhịn được, đứng dậy quát.
“Bàn Sơn, hiện tại Bàn Sơn môn của các người đã dơ bẩn đến loại trình độ này rồi hả? Tên mập này lại dám lên mặt với chúng tôi?”
Ông già đồ đen và chân ngắn cũng hừ lạnh một tiếng, dùng cái này để biểu đạt sự bất mãn của mình, Sở Vĩnh Du thì không nói. Không bàn về võ lực hay là cầm thượng phương bảo kiếm, bọn họ đều không có cách nào khác, nhưng mà tên mập này là ai mà cũng dám khua tay múa chân với bọn họ?
“Cậu béo, tôi có thể giải quyết, cảm ơn ý tốt của cậu.”
Lúc này, rốt cuộc Sở Vĩnh Du cũng đã mở miệng nói, đúng là anh cảm thấy Tôn Tiểu Bàn rất thú vị, cũng... có bối cảnh lớn.
Nhưng mà Tôn Tiểu Bàn lại đứng dậy, biểu cảm đầy vẻ dữ tợn.
“Này Sở Vĩnh Du, anh chờ một lát đi, nếu như ngay cả mấy tên già này mà tôi cũng không thể xử lý thì tôi không được gọi là Bàn gia.”
Nói dứt lời liền nhìn về phía Bàn Sơn rồi nói.
“Cái ông già này thuộc môn phái nào vậy?”
Thật ra thì bắt đầu từ câu nói đầu tiên của Tôn Tiểu Bàn, mấy người còn lại đã đứng ngồi không yên, cho dù có Bàn Sơn ở đây nơi này, cũng là Bàn Sơn môn, bọn họ cũng phải giáo huấn cái tên mập không biết lễ phép này.
“Mong mọi người bớt giận, mọi người bớt giận.”
Bàn Sơn lên tiếng giảng hòa, vội vàng nói với Tôn Tiểu Bàn.
“Hồi bẩm sư thúc tổ, ông ta là thái thượng trưởng lão Thiên Nhạn môn..."
“Thiên Nhạn môn có đúng không, chờ đó.”
Chỉ nhìn thấy Tôn Tiểu Bàn bỏ tay phải vào trong túi của mình rồi lục lọi một trận, sau đó lấy ra một cái bảng hiệu trực tiếp ném qua cho ông già tóc xù.
“Mở to mắt của ông ra mà nhìn một chút đi, đây có phải là tôn giả lệnh của Thiên Nhạn môn các người không.”
Ông già tóc xù vô cùng tức giận, nhưng mà chợt nhìn thấy đúng là có điểm giống, sau khi cầm lên thì cẩn thận nhìn một vòng, ngón tay dùng sức vuốt nhẹ một lúc lâu ở chỗ vết khắc nào đó, sắc mặt liền trở nên khác thường.
“Bây giờ tôi nói rút thăm, ông có cho chút mặt mũi mày không đây?”
Tôn Tiểu Bàn thở phò phò, cơ mặt đều đang run rẩy, trông có vẻ hơi đáng yêu.
Một khắc sau, có một chuyện làm cho bọn người Sở Vĩnh Du phải tròn mắt há hốc mồm, da đầu tê dại lại xảy ra. Chỉ nhìn thấy ông già tóc xù đột nhiên lại quỳ rạp xuống đất, cung kính nói với Tôn Tiểu Bàn.
"Thái thượng trưởng lão đời thứ mười ba Thiên Nhạn môn bái kiến sư thúc tổ, lúc nãy đắc tội, đệ tử nguyện ý lấy cái chết để tạ tội.”
Vừa mới nói xong, ông ta lại thật sự vỗ một chưởng vào ngực của mình.
“Được rồi, tôi cũng không có kêu ông phải chết.”
Bàn tay dừng lại, ông già tóc xù nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói cảm ơn.
“Cảm ơn sư thúc tổ đã không giết, tất cả mọi chuyện đều do sư thúc tổ định đoạt.”
Điên rồi, thế giới này chắc chắn đã điên rồi!
Hành vi của Tôn Tiểu Bàn giống như là đang nằm mơ, quá mức khoa trương.
Sở Vĩnh Du không kìm lòng được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, cảm thấy không chân thật, rốt cuộc là người này có lai lịch gì vậy chứ?
Từ biểu cảm của Bàn Sơn cũng có thể nhìn thấy ông ta cũng đã bị chấn động, chắc có lẽ là không biết ngay cả tôn giả lệnh của Thiên Nhạn môn mà Tôn Tiểu Bàn cũng có thể lấy ra.
Tôn giả lệnh, phàm là những môn phái có lịch sử và quy mô đều là do tổ sư môn phái sáng lập truyền ra ngoài, bất kể là ai, cho dù là một đứa nhỏ tập tễnh học đi lấy ra thì bọn họ cũng phải cung kính quỳ xuống xưng hô một tiếng sư thúc tổ, đây chính là tổ huấn, ai cũng không thể chống lại.
Cũng bởi vì cái này mà ai không biết sự quý giá của tôn giả lệnh, ai mà không biết muốn có được nó thì nhất định phải là cao nhân chân chính đã từng giúp đỡ môn phái từ dầu sôi lửa bỏng mới có thể có được. Nhưng mà Tôn Tiểu Bàn, mẹ nó, anh ta cầm giống như là đồ chơi.
“Đúng rồi đó, sớm nên như thế này chẳng phải đã xong rồi à?”
Tôn Tiểu Bàn đắc chí cười một tiếng, nhìn về phía Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Xem đi, tôi nói là trở thành bạn của tôi, sau này chắc chắn có thể giúp đỡ cho anh, bây giờ anh đã tin tưởng rồi chứ?”
Sở Vĩnh Du cười khổ gật đầu, anh thật sự không biết phải biểu đạt như thế nào.
Lúc này, chỉ nhìn thấy Tôn Tiểu Bàn chậm rãi quay người lại nhìn về phía ông già đồ đen và chân ngắn, lúc này trong lòng của hai người bọn họ hơi hồi hộp một chút, cả người đều không ổn.
“Hai người các người thì sao? Muốn nể mặt tôi, hay là để tôi lấy ra hai lệnh bài để chơi với các người một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.