Các cô gái trong phòng bao, ai nấy đều liều mạng bịt miệng của mình lại, không dám phát ra một tí ti âm thanh nào, sợ mình sẽ trở thành người tiếp theo nằm trong vũng máu.
Bọn họ làm nghề nhiều năm, loại biến thái như nào mà chưa từng gặp, thích bóp đùi, đánh người, tinh thần không bình thường, sau khi vui vẻ phát tiết thì giết người, đây thật sự là lần đầu tiên gặp phải, thật sự quá khủng khiếp rồi.
“Cậu Lạc, đây...”
Ngô Tiêu Tiêu thật sự có chút không nhịn được nữa, sự việc làm đến mức độ này, ai biết sau đó Lạc Gia Minh sẽ có hành vi phát điên như nào nữa.
Nhìn Ngô Tiêu Tiêu, Lạc Gia Minh vừa dùng chiếc áo của cô gái đã trở thành thi thể ở bên cạnh lau, vừa cười nói.
“Sao vậy? Chưa từng nhìn thấy? Ha ha, mẹ kiếp ông đây là lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác không cần kiêng kỵ, không có ai có thể chèn ép này, thật sự quá đã.”
Nói xong, búng một cái, mấy vệ sĩ ở đằng trước, trong đó có một người đi tới, lấy ra chi phiếu để ở trên bàn.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lạc Gia Minh vung tay, sau khi viết xong thì xé hai tấm chi phiếu.
“Mỗi người ba tỷ, Ngô Tiêu Tiêu, giao cho ông chủ của nơi này, như thế nào? Tôi không có kêu cậu bỏ tiền, có phải rất đủ ý không?”
Ngô Tiêu Tiêu của lúc này, đã không biết nên tiếp lời như nào, lúc này, anh rất nhớ mong Sở Vĩnh Du, kiểu khiêm tốn đó, kiểu hành xử theo lý đó, sao có thể là người Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633334/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.