Nhìn Tỉnh Vu Dịch đang quỳ gối khóc lóc, Sở Vĩnh Du không khỏi quay về thời niên thiếu ban đầu, người anh em cái gì cũng nguyện ý đứng chắn trước mặt anh.
"Cho tôi một lý do để không giết anh."
Nghe được những gì Sở Vĩnh Du nói, Tỉnh Vu Dịch vui mừng khôn xiết, càng khóc thương tâm hơn.
"Vĩnh Du, anh có nhớ khi chúng ta đi học không, có một lần..."
Bang!
Một đạp hất Tỉnh Vu Dịch xuống đất, giọng nói của Sở Vĩnh Du vô cùng lạnh lùng.
"Tôi yêu cầu anh cho tôi một lý do không giết anh, mà không phải người anh em Tỉnh Vu Dịch của tôi, trước khi tiến vào Thần Cổ, anh ấy chết rồi."
Những lời này không ngừng nổ tung trong đầu, Tỉnh Vu Dịch chậm rãi đứng dậy, đột nhiên chỉ vào Sở Vĩnh Du mà gầm lên.
"Ta muốn như vậy sao? A! Nếu không phải ngươi phái ta đến Thần Cổ, ta sẽ biến thành ta bây giờ sao? Ngươi cho rằng ta muốn sao? Ta không thể ngăn cản Thần Cổ thay đổi ta, ta không thể ngăn cản nó được!"
Chậm rãi cúi đầu, thân thể Tỉnh Vu Dịch đột nhiên kịch liệt run rẩy, lại mạnh mẽ ngẩng lên, ánh mắt thay đổi, khiến Sở Vĩnh Du sững sờ.
Ánh mắt này quen quá, người anh em của anh, hình như quay lại rồi.
"Vĩnh Du, giết tôi đi, tìm lý do nói cho cha mẹ tôi, anh đã hủy Thần Cổ, đây là giây phút tỉnh táo cuối cùng của tôi."
"Người anh em, không trách anh đâu, trước giờ chưa từng trách. Chu Vũ Đình... Tới tọa độ này tìm cô ấy, cô ấy vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633323/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.