Bịch!
Lý Linh đột nhiên lại ngã quỵ trên đất, nước mắt rơi không ngừng.
“Thưa ngài, chỉ cần ngài có thể cứu ba mẹ của tôi, cho dù tôi có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài.”
Thượng Quan Vô Địch vội vàng đỡ Lý Linh dậy, em trai đứng ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Chị, bọn họ... bọn họ thật sự đồng ý giúp chúng ta ư?”
Lúc này, ở trong phòng bệnh, những người thân và bệnh nhân khác cũng đều nhìn về phía bên này, ai nấy cũng đều tò mò, đồng thời trong mắt cũng có một loại cảm xúc khác thường.
“Chàng trai à, các... các cậu có thể giúp đỡ ông Lý được không?”
Đột nhiên có một bà cụ nằm trên giường bệnh ở bên cạnh lại mở miệng nói, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Nếu như đã gặp, vậy thì tôi cũng tận chút sức mọn.”
Lúc này, những người khác ở trong phòng bệnh đều vui mừng nở nụ cười, anh một câu tôi một câu.
“Người tốt sẽ có quả tốt, cuối cùng gia đình ông Lý cũng đã thoát khỏi biển khổ rồi.”
“Đúng vậy đó, con trai và con gái hiếu thuận như thế, thật sự rất hiếm thấy.”
“Ông trời thật sự có mắt.”
Những người trong phòng bệnh đều nói như vậy, đủ để nhìn thấy những việc mà bình thường bọn người Lý Linh làm đều được bọn họ nhìn ở trong mắt.
Lúc này, Liêu Thông Tâm và Tông Thanh cũng chạy tới, sau mông còn có bảy tám bác sĩ chạy theo, càng nhiều hơn đó chính là nhóm y tá.
“Anh Sở, em đã tìm viện trưởng đến rồi, lập tức có thể đổi phòng bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633282/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.