“Ờm... Vĩnh Du, trong nhà anh Đào sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ? Sẽ không phải là lại kẻ địch trước kia tìm đến trả thù chứ, cũng không đúng, dựa theo cách nói của anh Đào, anh ta ít nhất đã rửa tay gác kiếm được mười mấy năm rồi, giờ còn có kẻ thù gì chứ?”
Trịnh Hạo tự phân tích một phen, Sở Vĩnh Du lắc đầu.
“Không biết, nhưng Kim Đào không có nói gì, chắc tự mình có thể giải quyết được.”
Sở Vĩnh Du đương nhiên sẽ không phải chuyện gì cũng giúp, anh chung đụng chỉ là muốn dùng thân phận của người bình thường mà chung đụng thôi, chuyện của Lý Tư ở trường mầm non Thiên Thiên, Kim Đào đã nhìn ra, Sở Vĩnh Du cảm thấy cũng chả sao cả, ít nhất vừa rồi ăn đồ nướng, Kim Đào vẫn bình thường như vậy, không có lấy lòng hay cái gì khác.
Đang muốn tiếp lời của Sở Vĩnh Du, điện thoại của Trịnh Hạo đổ chuông, sau khi cúp máy, mặt mày bất lực.
“Ài! Xem ra chúng ta hôm khác lại tụ tập rồi, một phương án thiết kế xảy ra chút vấn đề, tôi quay về sửa trong đêm, còn may rượu chưa uống bao nhiêu, nếu không thì xong rồi.”
“Ông chủ, thanh toán!”
Ông chủ là một thanh niên, nhìn thấy thì mang dáng vẻ thật thà, chạy đến rồi cười nói.
“Các anh đi là được rồi, anh Đào đến chỗ tôi đều là ghi sổ, trả mỗi tháng.”
Trịnh Hạo không chịu.
“Vậy không được, bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh.”
Có điều, Sở Vĩnh Du lại ngăn cản.
“Kim Đào nói hôm nay anh ta làm chủ xị, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633250/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.