“Mẹ làm sao vậy?”
Sở Vĩnh Du bế Hữu Hữu ở một bên vội vàng đi tới xem, tuy đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, nhưng an ủi Tư Phu là chuyện ưu tiên số một.
“Bà ngoại bà ngoại bà tỉnh đi, bà ngoại.”
Hữu Hữu cũng lay Tư Phu, trong đôi mắt to đều là sự lo lắng.
Tư Phu thở ra một hơi, đột nhiên bật khóc.
“Ông trời ơi! Người cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà ban ngày ban mặt làm ra loại chuyện này, mất mặt! Mất mặt!”
Sở Vĩnh Du cũng cau mày, dùng sự hiểu biết của anh về ba vợ, tuyệt đối sẽ không đi làm loại chuyện chơi gái này, nhưng nếu không phải là kẻ lừa đảo, vậy chắc là quả thật đã xảy ra rồi.
“Mẹ trước tiên đừng sốt ruột, chúng ta qua đó xem thử là chuyện gì.”
Sự việc đã đến nước này, còn có thể có cách gì chứ, Tư Phu chỉ có thể kìm cục tức mà đứng dậy, nhưng sau đó lại ngồi xuống, liếc nhìn Hữu Hữu nói.
“Bỏ đi, Vĩnh Du, con đi đi, mẹ không chịu nổi thể diện, mẹ sợ mẹ đi rồi, ở đó không khống chế được mình, cộng thêm Hữu Hữu cũng không có ai trông, vẫn là con đi đi, tóm lại không thể để Hữu Hữu đến nơi đó chuộc người được.”
Điểm này Sở Vĩnh Du ngược lại cũng quên suy nghĩ, gật đầu, hôn Hữu Hữu xong thì anh rời khỏi.
Đến nơi, sau khi làm xong thủ tục liên quan, nộp phí phạt, Đồng Thế Tân đi ra, trên người nồng nặc mùi rượu, hơn nữa nhìn sắc mặt, chắc chưa có hoàn toàn tỉnh rượu.
“Ba.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633248/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.