“Sau này, còn quấy rầy Hồ Hân Hân không?”
Lời Sở Vĩnh Du hỏi, Mã Minh đã phải miễn cưỡng chống đỡ cơ thể mới không có quỳ xuống, mồm miệng đắng nghét, anh ta đã thua, thua một cách thê thảm, thế nào cũng không ngờ Sở Vĩnh Du có thể dễ dàng tìm ra ngài Thiên chỗ dựa của nhà họ Mã bọn họ, hơn nữa ngài Thiên đều cung kính thì anh ta lại tính là cái thá gì chứ.
“Không nữa! Tôi sau này cũng không dám nữa, xin anh Sở và Hân Hân tha thứ cho tôi.”
Mọi người trong phòng bao, một màn của ngày hôm nay, đoán chắc cả đời này là không thể quên được, người anh trai nuôi của Hồ Hân Hân, nếu như khủng bố như vậy, mặc kệ Mã Minh nhảy nhót như nào, người ta đều ngồi vững như Thái Sơn ở đó, dễ dàng xử lý xong tất cả.
Có mấy nữ sinh, cũng tính toán trong lòng, nếu có thể nhận Hồ Hân Hân làm em gái nuôi, vậy chắc cũng sẽ không để ý nhận thêm mấy cô em gái nuôi nữa đâu nhỉ.
Gật đầu, Sở Vĩnh Du đứng dậy.
“Đi thôi Hân Hân, tôi thấy trầu rượu này cũng gần tới giờ kết thúc rồi.”
Hồ Hân Hân vui vẻ cầm túi xách đi theo bước chân của Sở Vĩnh Du, khi đi, đừng nói có mát mày mát mặt cỡ nào, tóm lại xem như quăng đi được tên đáng ghét như Mã Minh, quả nhiên suy nghĩ của cô ta không sai.
Lúc này, điện thoại của Mã Minh đổ chuông, là ba anh ta gọi tới.
“Con trai! Con tại sao lại trêu chọc người khủng bố như vậy? Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633244/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.