Chương trước
Chương sau
Lúc Sở Vĩnh Du về đến nhà, Hữu Hữu đã ngủ rồi, anh nói với Đồng Thế Tân một tiếng, lúc này sự khó chịu trong lòng ông mới hoàn toàn biến mất.
“Vĩnh Du! Là ai mà ngông cuồng như thế, tiệm Thư Di đang buôn bán yên ổn, haizz, đúng là ngành nghề nào cũng tồn tại sự cạnh tranh không chính đáng.”
Ông đang nói là điện thoại anh đổ chuông, Sở Vĩnh Du thấy là Hình Thiên gọi tới thì đi qua một bên nghe máy.
“Thưa ngài, xảy ra chuyện rồi, ngài bảo tôi tới âm thầm theo dõi Chu Vũ Đình – con gái Chu Tiếu, nhưng lúc tôi tới, cô ta đã mất tích rồi.”
Hả? Trong lòng Sở Vĩnh Du tràn ngập dự cảm không lành.
“Cậu đã hỏi Chu Tiếu chưa?”
“Tôi hỏi rồi, sau khi tôi nói ra thân phận, ông ta cũng không biết rõ nguyên nhân, hình như chuyện con gái ông ta mất liên lạc chỉ mới một ngày, hơn nữa giờ tôi đang ở bên ngoài nhà Chu Tiếu.”
Liệu có phải là Tỉnh Vu Dịch đã xuất hiện rồi không, nghĩ như vậy, Sở Vĩnh Du vội hỏi.
“Cậu đưa điện thoại cho Chu Tiếu đi, tôi có chút chuyện muốn hỏi ông ta.”
Một lúc sau, giọng nói hơi trầm thấp của Chu Tiếu bỗng truyền tới, dù gì cũng là con gái mất tích, nên anh có thể tưởng tượng được nỗi lo của người làm ba.
“Thưa ngài.”
“Chu Tiếu, ông có kẻ thù nào không? Hoặc con gái ông có tâm nguyện nào muốn hoàn thành nhất không?”
Mặc dù Chu Tiếu không biết tại sao Sở Vĩnh Du lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời.
“Tôi không có kẻ thù, còn tâm nguyện của con gái tôi... tôi nhớ ra rồi, nếu có thì chắc chắn là kẻ thù đã giết chết mẹ con bé năm đó.”
Hình như giờ Chu Tiếu đã đắm chìm vào hồi ức.
“Tôi biết rồi, cậu quay về đi.”
Muốn tìm tung tích của Tỉnh Vu Dịch, gần như là điều không thể, trên web đen anh đã chuyển giải thưởng cao như thế lên người Tỉnh Vu Dịch, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, hơn nữa hệ thống Thiên Võng cũng đã sớm kích hoạt, nhưng không hề có phát hiện gì, nếu cứ để Hình Thiên ở lại Vân Kinh cũng chỉ mò kim đáy biển.
Hơn nữa dựa theo phán đoán của anh về thực lực của Tỉnh Vu Dịch, dù Hình Thiên vốn là người mạnh nhất trong tứ đại thủ hộ, đã hấp thụ 600 Long Mễ trở thành Tiên Thiên võ giả, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Tỉnh Vu Dịch.
Giờ xem ra, anh cần phải bảo vệ chặt chẽ Bạch Hinh Vũ ở Kim Cảng và Hồ Hân Hân ở Tỉnh Thành, khả năng Tỉnh Vu Dịch lại xuất hiện bên Bạch Hinh Vũ gần như bằng không, nhưng xác suất bên Hồ Hân Hân thì cực kỳ lớn, ngoài cách này ra thì anh không còn cách nào khác.
Đêm đó, trong trang trại chăn nuôi đã vắng vẻ mà Sở Vĩnh Du từng tới ở vùng ngoại ô, đang đèn đuốc sáng choang, bóng người lấp ló.
Khoảng hai mươi mấy người đang đứng giữa đất trống, trong đó có mấy võ giả đã được Ngô Siêu thu phục, và người trong các môn phái thành phố lân cận.
Đúng lúc này, Ngô Siêu, anh Sa và người phụ nữ đó từ tốn bước ra ngoài, xem như chính thức lộ diện.
“Ba người là người trong Liên minh dị năng chết tiệt kia?”
Trong đám người, một ông lão hừ lạnh nói, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
“Đúng vậy, chắc ông là Lưu Nhất Chưởng – chưởng môn phái Ba Chưởng đúng không?”
Ngô Siêu nói, ông lão nhất thời giận tím mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.