Ba giờ hơn lúc nửa đêm Sở Vĩnh Du vẫn chưa ngủ, nhà họ Bạch ở Vân Kinh cũng có người cả đêm không ngủ.
Ông cụ nhất ngôn cửu đỉnh của nhà họ Bạch, Bạch Trảm Hòa lúc này đang ngồi trong vườn hoa phía sau, nhìn mặt trăng trên bầu trời, cảnh tượng rõ ràng yên bình như vậy, nhưng từ nắm đấm nổi gân xanh của ông ta có thể nhìn ra được, trái tim, đang không yên.
Bạch Thanh và Bạch Khảm đang đứng bên cạnh chiếc xe lăn, sắc mặt đều có chút tím tái.
“Còn khoảng bao lâu là đến bình minh?”
Đột nhiên, Bạch Trảm Hòa lên tiếng, Bạch Thanh vội đáp.
“Ba, còn khoảng ba tiếng nữa.”
Lúc Bạch Khảm nghe thấy khoảng thời gian này, trong lòng có chút hoảng loạn, Trương Thanh Lệ nói bà ta đã sắp xếp xong cả rồi, nhưng tại sao mãi vẫn chưa thấy ai xuất hiện.
Ông cụ về nhà nổi trận lôi đình, nhưng lại không ngờ, camera giám sát đã bị tiêu hủy toàn bộ, đám vệ sĩ trông coi mấy món vật tổ truyền cũng nói không phát hiện ra điều gì khác thường, khiến chuyện này trở nên vô cùng kì quái.
Vì vậy ông cụ đã nói, nếu trước bình minh ngày hôm nay có thể đến trước mặt ông ta nhận sai thì ông ta sẽ không truy cứu đến người nhà nữa, nếu không để ông ta đích thân điều tra ra, vậy thì đây không còn là chuyện của riêng một người nữa rồi.
“Bạch Khảm, tháng trước cháu cũng từng vào đó, đến bây giờ không có lời nào muốn nói với ông nội sao?”
Lời của Bạch Trảm Hòa khiến Bạch Khảm lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633231/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.