“Thiến Thiến?”
Người xông vào không phải ai khác, mà chính là Khương Mỹ Thiến, người yêu của Phương Cao Hải, nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô ta như là đã xảy ra chuyện gì lớn vậy.
“Cao Hải, mau đi theo em!”
Khương Mỹ Thiến không nói lời nào đã kéo cánh tay Cao Hải, cô ta vừa quay người lại nhận ra Phương Cao Hải vẫn bất động, đồng thời còn nghe thấy một giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Mỹ Thiến! Em có ý gì? Ngày hôm đó anh không đi tham gia buổi tiệc của Sở Vĩnh Du đã là có lỗi với anh em lắm rồi, bây giờ em còn tới làm phiền?”
Khương Mỹ Thiến hoàn toàn không nhìn Sở Vĩnh Du lấy một cái, trong mắt cô ta, cho dù ở tỉnh Sở Vĩnh Du có địa vị như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì so với Thiên Hải, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Người yêu của cô ta, nếu phát triển tốt, tương lai chắc chắn sẽ nằm trong ban quản trị nắm thực quyền của tập đoàn Vân Vụ, sao một người bạn nhỏ bé như Sở Vĩnh Du có thể so sánh được chứ.
“Có chuyện lớn lắm rồi, mau đi theo em, anh và Sở Vĩnh Du ăn với nhau thì lúc nào mà không ăn được chứ.”
Thấy thái độ này của Khương Mỹ Thiến, Phương Cao Hải có chút khó chịu, đứng dậy hất tay Khương Mỹ Thiến ra nói.
“Khương Mỹ Thiến! Em quá đáng lắm rồi đó! Sở Vĩnh Du là bạn cũ của anh, hơn nữa còn từng giúp anh, cậu ấy đến Thiên Hải, anh không nên làm hết mình với tư cách của chủ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633228/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.