Một phòng khám không lớn trong hẻm, bên ngoài đã có khoảng mấy chục người đang đứng, trong tay đều cầm một mảnh giấy trắng, chắc là cũng như xếp hàng theo số rồi, có ma mới biết bên trong còn có bao nhiêu người nữa.
Vào đến bên trong, đại sảnh chỉ có một cái ghế dài, trên đó ngồi đầy người rồi, gần như toàn bộ đều là bế con đến khám bệnh, các loại tiếng khóc, tiếng la không ngớt tai, Hữu Hữu hình như có chút sợ hãi, ôm chặt lấy cổ của Sở Vĩnh Du.
Lúc này, Lục Côn sáp tai tới nói nhỏ.
“Anh Sở đợi một chút, trợ thủ của ông ta lát nữa sẽ ra ngoài, sau đó dẫn chúng ta vào từ cửa hông.”
Khẽ gật đầu, Sở Vĩnh Du đương nhiên hiểu, nhiều người đang đợi như vậy, có mối quan hệ để chen hàng vào khám chắc chắn không được quá khoa trương, nếu không thì mấy người chờ đợi này sao có thể đồng ý chứ?
Mới qua mười mấy giây, đột nhiên có mười mấy người ào ào xông vào, toàn bộ đều trông rất lưu manh, trên tay còn cầm đủ loại đồ chơi.
Dẫn đầu là một thanh niên đeo kính râm, áo sơ mi hoa, cài một cái cúc, nhấc cây gậy bóng chày trong tay lên, huênh hoang nói.
“Cái phòng khám này đóng cửa sớm, mẹ nó cút hết đi cho ông!”
Bình thường mà nói, nhiều người đến khám bệnh như vậy, đã sớm đứng lên đánh hội đồng rồi, dù sao cũng có gì có thể quan trọng bằng khám bệnh chứ.
Nhưng nghĩ đến đứa con trong lòng, ai cũng bớt một chuyện không bằng một chuyện, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633196/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.