Chương trước
Chương sau
Vào bên trong quán cà phê, nhìn thấy anh trai mình mà cũng còn thái độ như vậy, Ngô Đồng càng thêm dè dặt hơn.
Không ngờ, ông xã của chủ tịch của một công ty bất động sản Hoa Phong bình thường, mà lại khiến cho anh trai mình sợ hãi như vậy.
“Ngô Đồng, tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu thật sự muốn kết hôn với Lam Mị, hay chỉ là muốn chơi đùa tận hưởng?”
Sở Vĩnh Du vừa hỏi ra câu này, hai tay Ngô Tiêu Tiêu lại véo chặt thịt đùi của mình, câu hỏi này, nếu như em trai mình trả lời không tốt, vậy…vậy anh ta rất có thể sẽ gây ra án mạng.
Ngô Đồng cũng chả có do dự gì, dấy lên can đảm mà nói với Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở, tôi…tôi là thật sự thích Lam Mị, tuy chỉ là tiếng sét ái tình trong truyền thuyết, nhưng tôi tuyệt đối muốn kết hôn với cô ấy, tôi tuy họ Ngô, nhà tôi cũng không thiếu tiền, nhưng nếu anh Sở không tin thì có thể tìm người đi điều tra, tôi đối với phụ nữ trước giờ đều rất bình thường, danh tiếng tuy không được tốt cho lắm, nhưng tuyệt đối không có tệ hại.”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du tiếp tục nói.
“Tôi tin tiếng sét ái tình, tôi từng có một người anh em cũng trúng tiếng sét ái tình với người khác, nhưng cách cậu theo đuổi người ta là không có đúng, có biết không?”
Nói đến đây, Sở Vĩnh Du khó tránh lại nhớ đến Tỉnh Vu Dịch, trước đây anh ta vừa gặp đã yêu Thanh Mai, vậy mà lại chìm đắm đến mức có thể chết vì cô ta, chỉ là không ngờ, tạo hoá trêu người, thần cổ tuy đã cứu sống anh ta, nhưng cũng như đã xảy ra rất nhiều sự cố ngoài ý muốn không thể đoán được, dẫn đến người phụ nữ mà anh ta yêu nhất là Thanh Mai cũng bị bỏ rơi.
Mình đã quăng lưới ra, hơn nữa còn ghi chép dung mạo của Tỉnh Vu Dịch vào Hệ thống Thiên Võng, chỉ cần Tỉnh Vu Dịch xuất hiện thì sẽ lập tức bị bắt, nhưng đáng tiếc là, bây giờ vẫn chưa có chút tin tức gì.
Hệ thống Thiên Võng vô cùng thần kỳ, bây giờ bất kể là tàu điện ngầm, sân bay hay những chỗ công cộng có nhiều người thì đều có lắp đặt Thiên Võng, xác suất bắt được là rất cao, nhưng cho dù như vậy, vẫn chưa có tin tức gì được báo về.
“Anh Sở, anh nói đi, tôi sẽ nghe lời, tôi…tôi thực sự hết cách rồi, xin số điện thoại của cô ấy thì cô ấy không cho, tuy…tuy tôi tìm người tra một chút là sẽ tra được, nhưng tôi cảm thấy đó là một sự không tôn trọng đối với Lam Mị.”
Nghe thấy lời của Ngô Đồng, Sở Vĩnh Du mỉm cười.
“Không tệ, có chút giác ngộ này là được, bà xã tôi đã truyền lời cho tôi, Lam Mị đối với cậu, thực ra cảm giác chí ít cũng không tệ, từ từ ở cạnh nhau, sẽ vô cùng có cơ hội, sau này, công tác tư tưởng sau này, bà xã tôi sẽ làm giúp cô ta, đợi thời cơ thích hợp, cậu đến mời cô ta đi ăn cơm là được, sau này đừng làm mấy thứ khoa trương này nữa.”
Hả? Ngô Đồng kinh hỉ vô cùng.
“Thật sao? Vậy cảm ơn anh Sở và chị dâu nhiều lắm, cảm ơn anh chị nhiều lắm.”
Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du thu nụ cười lại, giọng nói trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.
“Tình cảm của Lam Mị và nhà tôi đã vượt xa khỏi phạm trù bạn bè rồi, thậm chí tôi đã đối đãi cô ta như người nhà, cho nên Ngô Đồng này, bình thường cậu yêu đương, đến cuối cùng bàn đến việc cưới gả, trong quá trình đó tình cảm của các người xuất hiện nguy cơ thì cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu như cậu ôm tâm thái chơi đùa, nếu như để tôi biết, thì hậu quả, anh trai cậu hẳn có thể nói rõ ràng cho cậu biết, cứ như vậy đi, tôi đi trước đây.”
Hai người vội vàng đứng dậy, đợi sau khi Sở Vĩnh Du đi, Ngô Tiêu Tiêu lau lau mồ hôi trên trán, hồi nãy sắp doạ chết anh ta rồi.
“Ha ha, anh, em cảm thấy con người anh Sở này không tệ à nha, sao anh lại sợ như vậy.”
Nhẹ nhàng giáng một bạt tay ra sau gáy của Ngô Đồng, Ngô Tiêu Tiêu lạnh giọng nói.
“Im miệng! Mày biết cái rắm gì, Sở Vĩnh Du này, nếu như thật sự bị chọc giận thì tiêu diệt nhà họ Ngô chúng ta chỉ là chuyện trong giây lát thôi, nếu hồi nãy mày đã thề thốt son sắt rồi thì hôm nay ông nói cho mày biết, một khi Lam Mị gì đó đồng ý mày, thì mày đi làm giấy kết hôn cho ông ngay, cả đời cũng không được ly hôn. Đợi về nhà anh mày sẽ nói với ba chuyện này, mày hiểu rồi chứ?”
Ngô Đồng ngơ ngác, chưa từng thấy ông anh mình nghiêm túc như vậy, đủ để thấy Sở Vĩnh Du thật sự rất đáng sợ.
“Haiz, bây giờ người duy nhất khiến anh lo lắng cũng chỉ có mày thôi, con đường mà em ba đi không giống như chúng ta, hai năm rồi chẳng về nhà rồi nhỉ, cho nên Ngô Đồng à, mày phải để cho anh và ba bớt lo lắng một chút, hiểu không?”
Nhắc đến em ba, sắc mặt Ngô Đồng cũng trầm xuống, ban đầu em ba cố chấp đòi đi, khiến ba tức đến đổ bệnh nặng, bây giờ một năm mà về được 1 lần thì đã là vô cùng không tệ rồi, mà, đã hai năm rồi chả gặp lại qua.
Lúc này, điện thoại của Ngô Tiêu Tiêu reo lên, lấy ra xem một cái, là tin nhắn mà Văn Khả Hân gửi tới, chỉ một cái, sắc mặt liền khó coi đến cực điểm.
“Đây không phải là đang làm xằng làm bậy ư….”
Lúc hoàng hôn, ở bên cạnh hồ nước nhân tạo Vân Vụ Chi Hải, Hữu Hữu và Lâm Sinh đang chơi đùa, hai đứa nhỏ này không hổ là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm thật sự rất tốt.
“Trần Việt, sau này có rảnh thì đưa Lâm Sinh qua đây chơi nhiều chút, tôi bảo Trần Trọng Thiên mua cho chị một căn nhà ở Tỉnh Thành, giáo dục ở chỗ này, dù sao cũng tốt hơn thành phố Ninh một chút.”
Trần Việt gật gật đầu.
“Ha ha, ba tôi đã mua rồi, đang tu sửa trang trí, đợi hết mùi rồi tôi mới dọn qua, như cậu nói đó, chung quy vẫn vì vấn đề giáo dục của con trẻ, hết cách.”
Mấy thứ mà Trần Trọng Thiên trước đây được chia, chắc đã kiếm được không ít tiền, mua căn nhà là chuyện nhỏ, càng huống hồ, cho dù không có mấy cái đó, nhà họ Trần tốt xấu gì cũng là hào môn của thành phố Ninh, chút tiền này không đến nỗi không có.
“Chị Trần, không định tìm một ông chồng sao? Như vậy thì đối với con trẻ cũng tốt.”
Nghe thấy lời này của Sở Vĩnh Du, Trần Việt lắc lắc đầu.
“Không, hoặc là nói, tạm thời không có dự định này, Lâm Sinh còn có một cha nuôi là cậu, nó đã cảm nhận được tình yêu của cha rồi.”
Lúc này, Đồng Ý Yên tan ca lái xe về nhà, đậu xe xong, cũng đi tới.
“Chị Trần tới rồi à, Lâm Sinh, mau qua đây cho mẹ nuôi ôm cái nào.”
Lâm Sinh nghe thấy tiếng của Đồng Ý Yên, vội vàng chạy tới nhào vào lòng, Hữu Hữu có hơi bất mãn, đôi mắt nhỏ liền đảo một cái, trực tiếp chạy đến chỗ Trần Việt.
“Hừ hừ! Hữu Hữu cũng muốn ôm ôm.”
Rất nhanh, hai đứa bé lại chơi với nhau, Đồng Ý Yên nói với Sở Vĩnh Du.
“Vẫn là anh có cách hay, em đã xem tin nhắn messenger mà anh gửi rồi, nếu như tiện thì hôm khác dành thời gian ra hẹn Ngô Đồng tới, em thay Lam Mị kiểm tra trước, những thứ mà mấy người đàn ông như các anh nhìn thấy quá đỗi phiến diện.”
Sở Vĩnh Du bất lực, sao cảm thấy như đang nói anh và Ngô Đồng là cùng một giuộc vậy.
Điện thoại chợt reo lên, là một tin nhắn từ số lạ.
Anh Sở, tôi là Ngô Tiêu Tiêu, làm phiền anh nghe máy một chút.
Qua hơn 10 giây, số này lại gọi tới, sau khi Sở Vĩnh Du bắt máy, Ngô Tiêu Tiêu như có chút khó nói.
“Anh Sở, tôi muốn làm phiền anh một chuyện, chính là muốn mời anh ăn bữa cơm, là bây giờ, anh coi có thể không?”
Sở Vĩnh Du vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến lời của bà xã hồi nãy, liền nói.
“Được, gọi thêm Ngô Đồng, bà xã tôi muốn gặp cậu ta.”
Ngô Tiêu Tiêu ở bên kia rõ ràng đã thở phào, kích động nói.
“Được, không thành vấn đề, cảm ơn anh Sở.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.