Chương trước
Chương sau
Tòa nhà Lợi Lan náo nhiệt, Đồng Ý Yên cũng không phải người hay tò mò như vậy, chỉ là lo lắng có phải có liên quan tới công ty bất động sản Hoa Thiên không, cho nên mới tới xem xem, không nghĩ tới lại là thật, lại là thổ lộ với Lam Mị, hơn nữa nhìn trận thế, rõ ràng lại là một cậu ấm nhà giàu.
Lúc này, Lam Mị lại từ trong tòa nhà đi ra, sắc mặt xanh mét.
Cậu Ngô thấy vậy, vội tháo kính đen bước tới đón.
“Lam Mị, gả cho anh đi, anh đối với em là chân ái.”
Lam Mị không nhận bó hoa hồng xanh đó, mà lạnh giọng nói.
“Ngô Đồng, anh quá đáng rồi, anh còn muốn gây chuyện tới bao giờ, tôi đã nói với anh rồi, tôi bây giờ không muốn yêu đương, anh như vậy, rất ảnh hưởng tới công việc của tôi, xin anh rời đi có được không?”
Ngô Đồng lắc đầu, ánh mắt kiên định.
“Không, Lam Mị, em không đồng ý với anh, mỗi ngày anh đều tới, cho tới khi em đồng ý mới thôi.”
Vẫn là câu trả lời như vậy, Lam Mị tức giận cắn răng, cuối cùng vẫn là không còn cách nào, xoay người vào lại tòa nhà.
Những cô gái vây xem gần đó trong mắt đều là ánh sao lấp lóe.
“Wa! Thật có cá tính, cầu hôn như vậy cũng không đồng ý.”
“Haiz, nếu có người làm vậy với tôi thì tốt biết bao, đừng nói bốn chiếc xe thể thao, một chiếc tôi đã đồng ý rồi.”
“Người phụ nữ này thật ngốc, gả cho người có tiền như vậy, sau này nhất định cơm áo không lo, lại từ chối.”
“Các cô không biết đi, tôi nghe nói, người phụ nữ tên Lam Mị này, người ta cũng không thiếu tiền, hình như…hình như là tổng giám đốc của bất động sản Hoa Thiên gì đấy đâu.”
Trong tòa nhà, Lam Mị tức giận đùng đùng đi tới thang máy, bỗng nhiên liền nghe thấy phía sau có người gọi cô ấy, quay đầu lại xem, lập tức vui vẻ nói.
“Chủ tịch? Cô quay lại lúc nào?”
Đồng Ý Yên đi tới, cũng không nói buồn bực cỡ nào, gặp phải loại người này, không phải lỗi của Lam Mị.
“Vừa quay lại, bên ngoài là chuyện gì?”
Lam Mị bất đắc dĩ.
“Tên Ngô Đồng đó, ba ngày trước tôi mời Vương tổng bên phía hợp tác của chúng ta ăn cơm, lúc đi thang máy thì giày cao gót bị trật, vừa khéo Ngô Đồng cũng ở trong thang máy, liền giơ tay đỡ tôi, ai biết liền cái gì mà nhất kiến chung tình với tôi rồi, cả ngày đến đây bày trận như vậy, đuổi cũng không đi.”
“Bảo vệ đâu? Bảo vệ tòa nhà không quản sao?”
Nghe thấy lời này, Lam Mị càng bất đắc dĩ.
“Bảo vệ không dám quản, nói Ngô Đồng là người của nhà họ Ngô nhà giàu tỉnh thành, họ không dám.”
Hai người lên thang máy, Đồng Ý Yên tiếp tục nói.
“Ngô Đồng này, ngoại trừ làm vậy có còn hành động nào khác không?”
Lam Mị lắc đầu.
“Không có, nói thật, tôi thấy ánh mắt anh ta cũng rất nghiêm túc và sạch sẽ, nếu là trước đây, nói không chừng tôi thật sự sẽ yêu đương với anh ta, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn khiến công ty càng lớn càng mạnh trước.”
Lam Mị nói là sự thật, Đồng Ý Yên tin tưởng cô ấy như vậy, sau khi công ty mới đăng ký thành lập, liền không để cô ấy làm thư ký nữa, mà cho cô ấy vị trí tổng giám đốc, lại thêm chia cổ phần, Lam Mị đương nhiên là vô cùng hăng hái.
Nhìn dáng vẻ cô ấy, Đồng Ý Yên cười.
“Gì? Cô cũng có chút động lòng rồi à, dễ làm, tôi kêu Vĩnh Du đến một chuyến, nếu không ngày nào cũng phô trương như vậy, ảnh hưởng cũng không tốt.”
A? Lam Mị vội xua tay.
“Chủ tịch, bỏ…bỏ đi, không phiền anh Sở đi.”
Từ sau lần Sở Vĩnh Du giả mạo sự việc xảy ra, Lam Mị thực ra đã hoàn toàn nghĩ thoáng rồi, đã căn bản không có được, thì dứt khoát đặt xuống.
“Ai ui, còn đau lòng à, sao nào? Sợ Vĩnh Du đánh Ngô Đồng sao? Yên tâm đi, anh ấy lại không phải phần tử phá hoại, gặp ai đánh nấy, chỉ là để anh ấy nói chuyện với Ngô Đồng một chút, chuyện thế này, đàn ông ra mặt nhất định sẽ tốt hơn nhiều.”
Nghe thấy lời này, Lam Mị cũng đồng ý, Đồng Ý Yên còn tha thiết nói.
“Lam Mị, nếu cảm thấy có thể, thì qua lại tiếp xúc một chút trước xem, công ty phát triển là đương nhiên, nhưng cũng không thể vì công ty mà trễ nãi chuyện chung thân đại sự của bản thân đi.”
Lam Mị cúi đầu, không nói chuyện, chính là không biết trong lòng nghĩ thế nào.
Hai giờ chiều, Ngô Đồng vẫn đứng bên ngoài, một người đồ đen ở bên cạnh cầm dù.
Người vây xem đã ít đi nhiều, những người còn lại đều có chút khâm phục nghị lực của Ngô Đồng, đứng từ sáng sớm đến tận bây giờ, ngay cả cơm cũng không ăn, chỉ uống vài ngụm nước, cậu ấm nhà già mà có thể như vậy, xem như cực kỳ hiếm gặp.
Một bên khác, tòa nhà tập đoàn Quân Đạt tọa lạc, cách nơi này không tới ba dãy phố, là công ty tập đoàn của nhà họ Ngô nhà giàu tỉnh thành, phạm vi kinh doanh cực kỳ rộng lớn.
Lúc này, trong đại sảnh, Sở Vĩnh Du đi vào, đi thẳng tới quầy tiếp tân, tập đoàn lớn như vậy, nhân viên lễ tân bất kể là vóc dáng hay tướng mạo đều cực kỳ xuất chúng, nụ cười cũng rất ngọt ngào.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh sao?”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Chào cô, tôi muốn gặp tổng giám đốc Ngô Tiêu Tiêu của các cô.”
Gặp tổng giám đốc? Cô tiếp tân vẫn duy trì nụ cười mỉm trước đó.
“Xin hỏi anh có hẹn trước sao?”
“Không có, cô chỉ cần gọi cuộc điện thoại, nói cho Ngô tổng các cô biết tôi tên Sở Vĩnh Du là được rồi, tin tôi, gọi điện thoại sẽ không chịu trách phạt, được không?”
Theo lý mà nói, tình huống thế này sớm đã cự tuyệt rồi, nhưng cô tiếp tân nhìn thấy nụ cười của Sở Vĩnh Du vô cùng hiền hòa, ánh mắt cũng cực kỳ chân thành, không giống nói dối.
Do dự vài bận, vẫn là quyết định giúp đỡ.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tẩng trên cùng tập đoàn Quân Đạt, Ngô Tiêu Tiêu đang gặp hai vị khách hàng quan trọng, một người trung niên, còn một người nữa, lại là một vị mỹ nữ khí thế vô cùng mạnh mẽ, mặc váy bó màu đỏ, mái tóc dài gợn sóng buông xõa, đặc biệt là ngũ quan vô cùng tinh tế.
“Ngô tổng, đề nghị lần trước của tôi thế nào? Tỉnh thành rộng lớn, tôi có thể tìm bất kỳ công ty nào để hợp tác, tìm tới anh, cũng là vì nhân phẩm của Ngô tổng.”
Người phụ nữ mở miệng, giọng nói uyển chuyển, khiến đàn ông nghe đều có chút cảm giác tê dại.
“Bà chủ Văn, đề nghị của cô tôi rất động lòng, chỉ là ba tôi gần đây xuất ngoại, vẫn chưa quay lại, đầu tư lớn như vậy, tôi thật sự phải thương lượng với ông ấy, theo dự đoán của tôi, hẳn sẽ không xuất hiện ngã rẽ gì.”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Ngô Tiêu Tiêu nói một tiếng mời vào, thư ký lập tức xuất hiện, đi tới bên cạnh nói vào tai anh ta.
“Ngô tổng, tiếp tân dưới lầu gọi điện thoại, nói có người muốn gặp anh, không hẹn trước, còn nói chỉ cần báo tên của anh ta, anh sẽ gặp anh ta.”
Ngô Tiêu Tiêu nhìn thư ký một cái, cảm thấy có chút buồn cười, ai mà cuồng vọng như vậy, báo tên anh ta liền phải gặp?
“Tên gì?”
“Sở Vĩnh Du.”
Soạt!
Ngô Tiêu Tiêu đứng phắt dậy, mặt đầy chấn động, từ sau bữa cơm lần đó, cánh tay trái của Kha Đạt bị phế bỏ, còn có Tân Địch sợ hãi từ đầu tới đuôi, anh ta liền nhớ rõ ba chữ Sở Vĩnh Du này, đồng thời cũng ghi nhớ nhân vật số một ngọa hổ tàng long ở tỉnh thành, hơn nữa quy vào tồn tại tuyệt đối không thể trêu chọc.
Lúc này, Sở Vĩnh Du lại đến tìm mình? Chẳng lẽ là có chuyện gì? Hay là chuyện lần trước?
“Kêu anh ta…đợi chút, tôi đích thân xuống gặp anh ta.”
Nói xong, Ngô Tiêu Tiêu nhìn sang bà chủ Văn nói.
“Xin lỗi bà chủ Văn, tôi có chút việc gấp đi xuống một chuyến, xin đợi chút.”
Tuy nhiên, bà chủ Văn cũng đứng dậy, vươn tay lập tức thể hiện khéo léo, trên mặt là nụ cười mỉm nhàn nhạt, rõ ràng rất bình thường, lại vô cùng mê người.
“Ổ? Người có thể khiến Ngô tổng sắc mặt thay đổi phải tự mình đi xuống gặp mặt, haha, Văn Khả Hân tôi cũng có chút tò mò, cùng đi đi, được chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.