Cái gì gọi là súc sinh, Sở Vĩnh Du có thể không biết, nhưng anh hiện nay biết cái gì gọi là không bằng súc sinh.
Tầm tuổi với Hữu Hữu, cô bé khoảng ba tuổi, trên người bị buộc bom đến tập kích anh, người có lòng dạ sắt đá gì mới có thể làm được.
Hơn nữa người này rất rõ ràng cũng biết sự lợi hại của Sở Vĩnh Du, sợ nổ không chết, muốn đợi cô bé sau khi đến gần mới kích nổ, có điều lại bị Sở Vĩnh Du phát hiện, một đạo Tiên Thiên Chi Khí đã cắt đứt sợi dây đó.
Gỡ quả bom từ trên người cô bé ra, Sở Vĩnh Du dịu giọng nói.
“Cháu tên là gì? Nhà ở đâu?”
Cô bé lắc đầu, lại gật đầu.
“Cháu... cháu tên Số 5, cháu không có nhà.”
Số 5...
Sở Vĩnh Du tận lực đè nén sát khí và lửa giận trong lòng mình, một ngón tay điểm trên trán của cô bé, cô bé lập tức ngủ thiếp đi.
Lúc này, Mã Trạch quay lại, tay phải xách một người.
“Thưa ngài, bắt được rồi, võ giả tứ phẩm, trong tay còn cầm kíp nổ của quả bom.”
Mã Trạch nói lời này, cũng nghiến răng nghiến lợi, đứa trẻ bé như vậy, vậy mà bị người này xem thành bom thịt người, thật sự là trời đất khó dung tha.
Giao cô bé cho Mã Trạch, Sở Vĩnh Du đi đến bên cạnh người trung niên đã bị đánh gãy hai chân.
“Ông có thể vì tiền mà tới giết tôi, nhưng lợi dụng một sinh mệnh nhỏ như vậy, lương tâm của ông thật sự không biết đau sao?”
Người trung niên ngược lại cũng đủ cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633153/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.