Thanh Mai nói xong, hai người đều im lặng, sự im lặng này, kéo dài cả mười mấy phút. Cuối cùng, vẫn là Sở Vĩnh Du mở miệng trước. “Bây giờ cậu ấy vẫn khoẻ chứ? Đang ở đâu?” Thanh Mai lắc đầu. “Sau khi đi ra khỏi Thần Cổ Môn, chúng tôi đã đến Lưu Thị một chuyến, đợi đến khi tôi ngủ dậy thì anh ấy đã không còn đó nữa, tôi đã đợi hai ngày mà cũng không đợi được, biết là anh ấy đã hoàn toàn bỏ tôi mà đi rồi.” Nói xong, trong mắt Thanh Mai toàn là ưu thương, thân phận trước đây của cô ta, là Thánh nữ của Thần Cổ Môn, tình cảm cũng không thể dễ dàng rung động, ai ngờ khi động rồi thì lại sinh ly tử biệt, sau đó, lại xảy ra tình huống như vậy, bản thân mình cũng tự cảm thấy quá là chông chênh rồi. “Vu Dịch không đi thăm ba mẹ cậu ta sao?” Lại lắc đầu, Thanh Mai nhìn vào đôi mắt của Sở Vĩnh Du. “Anh Sở, Tỉnh Vu Dịch đã không còn là Tỉnh Vu Dịch mà anh quen biết nữa, anh ấy thật sự như đã biến thành một người khác vậy. Như là…như là chỉ mang vỏ bọc của Tỉnh Vu Dịch thôi, nhưng bên trong rốt cuộc là ai thì tôi thật sự cũng không biết. Đến đây, lại chìm vào trầm mặc. Bên trong nhà, Thượng Quan Vô Địch đang len lén nhìn cảnh này, nhỏ tiếng nói. “Yến Nhi, đây chắc không phải là người tình của anh rể trước đây đó chứ, vậy chị Yên cũng thật độ lượng quá đi.” Trợn trắng mắt với anh hai của mình một cái, Thượng Quan Yến Nhi hừ một tiếng. “Anh hai, anh không nói chuyện là sẽ chết sao? Nếu như để anh rể nghe thấy, cẩn thận anh ấy tẩn chết anh.” Còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Sở Vĩnh Du và Thanh Mai lại đi vào, Thượng Quan Vô Địch vội vàng nín miệng lại. “Anh Sở, có thể cho tôi chút lộ phí không? Tôi muốn hoàn toàn rời khỏi tỉnh Hương, những hồi ức mà nơi này để lại cho tôi đều đau khổ cả.” Sở Vĩnh Du nhíu mày, không phải vì tiền, mà là nghĩ đến một vấn đề, Thanh Mai trước đây là Thánh nữ của Thần Cổ Môn, sao lại có thể ngay cả tiền tiết kiệm mà cũng không có chứ. “Tiền của cô, bị Tỉnh Vu Dịch lấy đi rồi sao?” Thanh Mai gật gật đầu. “Phải, ngày đầu tiên đến Lưu Thị, anh ấy đã bảo tôi chuyển toàn bộ tiền đến tài khoản của anh ấy rồi, tổng cộng 90 tỷ.” Cũng không giữ Thanh Mai ở lại, biết cô ta thật sự đã hoàn toàn bị thương tâm rồi, Sở Vĩnh Du chuyển cho 30 tỷ, sau đó đích thân tiễn đến cửa của tiểu khu Vân Vụ. Vươn tay bắt một chiếc xe taxi, Thanh Mai đột nhiên như thể đã hạ quyết tâm gì đó, đột nhiên quay người lại, cắn chặt môi dưới, một lúc lâu mới nói. “Anh Sở, tôi….tôi hy vọng khi anh gặp lại Tỉnh Vu Dịch, có thể giết anh ấy!” Đôi mắt Sở Vĩnh Du khẽ híp lại. “Lý do.” “Anh ấy….anh ấy thật sự thay đổi rồi, ngày thứ nhất đến Lưu Thị, một tên lưu manh vì đụng phải anh ấy một cái, anh ấy….anh ấy đã trực tiếp bẻ gãy cổ của tên lưu manh đó, tôi….tôi chỉ là kiến nghị thôi, tạm biệt anh Sở, có lẽ, sẽ không gặp lại nữa.” Trong tầm mắt, chiếc xe taxi dần dần đi xa, nội tâm Sở Vĩnh Du càng thêm phức tạp vạn phần. Tỉnh Vu Dịch trước đây, tâm địa lương thiện biết bao, bây giờ vậy mà lại đến mức có thể tuỳ tiện giết người mà chả nói lấy một câu như vậy, đúng thật là đã thay đổi rồi. Nhưng anh cũng không thể chỉ dựa vào lời nói một chiều của Thanh Mai mà trực tiếp xác định người anh em tốt của mình như vậy, có phải đúng sai, còn phải đợi có cơ hội đích thân gặp được Tỉnh Vu Dịch rồi nới. Đè nén đi suy tư trong lòng trước, Sở Vĩnh Du vừa quay người, thì điện thoại chợt reo lên, nhìn thấy là bà xã gọi tới. “Vĩnh Du, em đang ở dưới toà nhà Lợi Lan của công ty, nhìn thấy Hồng Đô Linh, lần trước anh còn cho em chữ ký của cô ta, hình như là có tiệm nào đó khai trương, mời cô ta tới.” Hồng Đô Linh? Kể từ sau sự kiện gia tộc Gran sắp xếp về nước lần trước, thì Sở Vĩnh Du không còn gặp qua nữa. “Sao thế bà xã? Ý của em là?” Đồng Ý Yên ở bên kia hình như có chút ngại ngùng. “Cũng không có gì, chỉ coi thử anh có thể hẹn buổi tối cùng ăn bữa cơm không, bà xã anh cũng có quyền được theo đuổi thần tượng mà.” Sở Vĩnh Du mỉm cười một cái. “Được, để anh gọi cho cô ấy.” Gần trưa, bên trong phòng bao của một khách sạn năm sao của Tỉnh Thành, Hồng Đô Linh xoa xoa bàn chân trắng nõn của mình, sắc mặt tràn ngập sự ai oán. “Anh Hoa, thời gian có phải gấp quá rồi không, em cảm thấy chân sắp nổi rộp luôn rồi này.” Anh Hoa ngồi ở đối diện mỉm cười. “Em đó, sao mà còn chưa thích ứng vậy, em càng nổi tiếng thì các loại lời mời còn có hợp đồng người đại diện như vậy sẽ càng nhiều hơn, đây rõ ràng là một vấn đề dễ thấy mà, sau này nữa, chắc ngay cả thời gian ngủ của em cũng sẽ ít hơn.” Còn định nói gì đó thì điện thoại của Hồng Đô Linh đặt ở bên cạnh chợt reo lên, theo bản năng nhìn một cái, sau đó đột nhiên đứng phắt dậy, thực sự đã doạ anh Hoa ở đối diện giật bắn mình rồi. “Sao thế? Gặp ma à? Doạ chết anh rồi!” Thế nhưng Hồng Đô Linh căn bản không có quan tâm đến anh Hoa, mà hắng hắng cổ họng, vội vàng cầm lấy điện thoại lên nghe máy. “Anh Sở.” Soạt! Anh Hoa cũng đứng phắt dậy, chỉ dựa vào cái xưng hô này thôi, khiến anh ta có phản ứng như vậy cũng rất bình thường. “Hồng Đô Linh, bà xã tôi nhìn thấy cô đến Tỉnh Thành rồi, tối nay có rảnh không? Cô ấy muốn cùng ăn bữa cơm với cô.” Trái tim nhỏ của Hồng Đô Linh đập lên thình thịch mãnh liệt, hoảng loạn mà nói. “Có có, anh Sở, em có thời gian.” “Được, đặt xong chỗ tôi sẽ gửi cho cô.” Cúp điện thoại, Hồng Đô Linh sờ sờ mặt mình, cả khuôn mặt đều nóng bừng. “Ngốc rồi à? Anh Sở nói gì thế!” Anh Hoa sốt sắng, Hồng Đô Linh xị mặt, sau đó uỷ khuất mà nói. “Haiz, đáng tiếc tối nay phải bay đến Thiên Hải rồi, anh Sở vốn hẹn em ăn cơm, hồi nãy em quá kích động nên đã đồng ý rồi, bây giờ mau gọi lại nói tiếng xin lỗi vậy.” Nhìn thấy Hồng Đô Linh thật sự định gọi, anh Hoa hoảng hốt, liền giật lấy điện thoại. “Xin lỗi gì chứ! Em ngốc à, không rảnh với ai, nhưng đối với anh Sở thì chúng ta có thể không rảnh ư? lịch trình của em ở Thiên Hải, anh trực tiếp lùi cho em, chuyện có lớn đến mấy cũng không quan trọng bằng ăn cơm với anh Sở, thực sự không ngờ, anh Sở vậy mà lại là người của Tỉnh Thành, cái này có được tính là một duyên phận không đây.” Trong lòng anh Hoa vui như mở cờ, Sở Vĩnh Du tuyệt đối là người lợi hại nhất trong số những người lợi hại, hơn nữa còn là người lợi hại vô cùng khiêm tốn mà lại không có ý gì khác với Hồng Đô Linh, đương nhiên phải tiếp xúc nhiều nhiều, sau này còn có lợi ích nhiều nữa. Đang suy nghĩ thì điện thoại của anh ta cũng chợt reo lên. “Cậu Ngô, có căn dặn gì sao?” Cậu Ngô gọi đến, tên là Ngô Tiêu Tiêu, là cậu chủ cả của nhà họ Ngô hào môn của Tỉnh Thành, lần này Hồng Đô Linh được mời đến, chính là vì một cửa tiệm chế tác nhẫn kim cương của Ngô Tiêu Tiêu khai trương, thế lực đương nhiên thì không cần nói nhiều rồi. “Tối nay tôi đã hẹn mấy đại nhân vật của Tỉnh Thành ăn cơm, bảo cô Hồng đến góp vui đi, 1 tỷ rưỡi, chắc không có vấn đề gì chứ?” Anh Hoa cười nịnh mà nói. “Thực sự xin lỗi nha cậu Ngô, tối nay cô Hồng Đô Linh đã có hẹn rồi, chỉ e không thể đồng ý cậu được.” “Tôi biết rồi.” Nghe thấy tiếng cúp máy, anh Hoa cũng sững sờ, lầm bầm mà nói. “Hả? Người của hào môn Tỉnh Thành thật lịch sự phong độ nha, thực sự đã thay đổi hình tượng ác thiếu trong mắt mình rồi, không làm khó chút nào hết, thật hiếm, thật sự rất hiếm, mình còn tưởng phải lấy cả anh Sở ra nữa chứ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]