Chương trước
Chương sau
Ba chiến thần lớn, chiến thần Bắc Vực Địa ngục, chiến thần Nam Cảnh Tu La, cùng với chiến thần Đông Hán Nộ Hải lúc này đang đứng trên hồ nước từng bước đến gần.
Nhất là chiến thần Đông Hán Nộ Hải, anh ta cao hai thước, chỉ cần dựa vào ảnh hưởng thị giác, đã cực kỳ dọa người.
Lúc này Tiểu Mông và Thượng Quan Yến Nhi đương nhiên có chút cảm giác há hốc mồm, đầu tiên là nhảy xuống từ máy bay trực thăng võ trang, sau đó đạp lên mặt hồ mà đi, đây cũng là có chút quá khoa trương.
Chỉ có Thượng Quan Vô Địch biết, vị này, tuyệt đối là Tiên Thiên võ giả, bởi vì chỉ có Tiên Thiên võ giả, lợi dụng Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể mới có thể đi trên nước như đất bằng vậy.
Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy, sau mấy bước, cũng đặt chân lên hồ nước, đi về phía chiến thần Nộ Hải.
Chỉ một màn này, Thượng Quan Vô Địch cũng không có quá sợ hãi, bởi vì Sở Vĩnh Du dám cam đoan với Hà Tiểu Mông như vậy, Tiên Thiên võ giả là đương nhiên, chỉ là, chỉ là Tiên Thiên võ giả, đối với gia tộc Thượng Quan bọn họ mà nói, cũng không đủ nhìn.
“Bạch Lão, quấy rầy.”
Lúc này, chiến thần Nộ Hải dừng bước, nhìn về phía Bạch Ông khẽ nói một câu.
Ông ta lần nữa ngồi xuống, tay phải bỗng nhúc nhích.
“Thôi thôi, cậu cái phần tử hiếu chiến này, còn có thời gian một tuần hơn đã không đợi được rồi sao? Thật là…quấy rầy ông già tôi uống rượu.”
Chiến thần Nộ Hải hiểu lời nói của Bạch Ông là về tuyển chọn cuối cùng của chiến thần nước R, lúc này lớn tiếng nói.
“Tôi và Địa ngục, vì chiến mà chiến, cũng không vì danh dự mà quấn lấy nhau, hôm nay đến đây, chính là trận chiến cuối cùng.
Đối với Sở Vĩnh Du, chiến thần Nộ Hải cho đến giờ đều chỉ gọi là Địa ngục, mà không phải gọi tên anh.
“Anh có thể đến, cũng là ở trong dự liệu của tôi, nhưng mà cách xuất hiện thế này, thật sự không phải là tác phong của anh.”
Nghe Sở Vĩnh Du nói thế, Nộ Hải khẽ vuốt cằm.
“Quầy rầy đến người nhà của anh, thật xin lỗi, nhưng có một số chuyện, tôi cũng không thể chịu được, cho nên, chiến đi.”
Chiến thần Nộ Hải khác hoàn toàn so với chiến thần Tu La Tư Đồ Yến, anh ta làm việc quang minh lỗi lạc, một lòng vì nước, cho nên đây cũng là vì sao Sở Vĩnh Du lại nói câu đó, chiến thần Nộ Hải cũng là anh hùng anh rất kính trọng.
Hai chữ chiến đi rơi xuống, hai người không ai nhúc nhích, lại âm thầm giao phong, bởi vậy, mặt hồ không chút gợn sóng cũng bắt đầu tạo nên những bọt nước mãnh liệt.
“Ông Bạch, người kia là ai? Nhìn khí thế như hồng vậy.”
Nghe thấy câu hỏi của Thượng Quan Vô Địch, và sự mong đợi vô cùng trong mắt, Bạch Ông bất đắc dĩ, tay phải bỗng nhúc nhích, Thượng Quan Vô Địch lập tức đưa lỗ tai đến gần.
“Anh ta là chiến thần Đông Hán Nộ Hải, khí thế sao có thể kém được.”
Cái này…
Thượng Quan Vô Địch lập tức ngây ra, là trực hệ của gia tộc đứng đầu như gia tộc Thượng Quan, sao có thể không biết ba chiến thần lớn của nước R, thậm chí trận quyết tuyển cuối cùng của chiến thần nước R hơn một tuần nữa, nhà bọn họ cũng đã lấy được tư cách vào xem, anh ta đây là đứng ở ngay đầu sóng quan sát.
Đây chính là chiến thần đấy, mỗi người đều là sự tồn tại trấn thủ một phương, thực tế vẫn luôn là thần tượng trong lòng anh ta, chính là Trấn Thủ giả Bắc Vực, chiến thần Địa ngục…
Nghĩ vậy, cơ thể Thượng Quan Vô Địch run rẩy.
“Vừa rồi anh ta gọi Sở Vĩnh Du là Địa ngục, ông Bạch, chẳng lẽ!”
Bạch Ông cười cười không nói gì, chiến thần Nộ Hải cô độc, không có bất kỳ người thân hay bạn bè nào, cho nên đến bây giờ không sợ người khác lộ ra thân phận của anh ta, huống hồ anh ta hành tung thần bí, người bình thường muốn tìm được khó như lên trời, nhưng mà Sở Vĩnh Du lại khác, vợ con đủ cả, thân phân bây giờ tuyệt đối không thể để cho người có tâm biết, nếu không những kẻ địch kia sẽ điên cuồng trả thù.
Giống như nhận được đáp án, nhìn vào trong hồ nước, khí thế quyết đấu của hai người, Thượng Quan Vô Địch mặt đỏ bừng.
Sở Vĩnh Du thế mà chính là chiến thần Bắc Vực Địa ngục mà anh ta thần tượng, ông trời ạ! Khó trách dám làm Hà Tiểu Mông khoe khoang khoác lác, muốn để cậu ta đến đại thọ của ông nội anh ta, khiến gia tộc Thượng Quan tán thành, cái này…
Đây chính là quyết đấu giữa hai chiến thần lớn, khó có thể gặp lại.
“Anh…”
Thượng Quan Yến Nhi vừa mới kêu ra, Thượng Quan Vô Địch lập tức xanh mặt nói.
“Câm miệng!”
Đến lúc này, Thượng Quan Yến Nhi biết là sự mê võ của anh hai cô, lại tái phát.
Cùng lúc đó, Sở Vĩnh Du và chiến thần Nộ Hải cùng nhau cử động.
Đấu pháp của hai người rất đơn giản, chỉ là hai đấm cứng đối cứng, không có bất kỳ chiêu thức nào khác, hoàn toàn ký thác mọi thứ trên hai cú đấm này, từng quyền đối nhau.
Bùm Bùm Bùm!
Tiếng nổ vang lên bên tai không ngừng, hồ nước nổ bắn đầy trời, có lúc thậm chí che đi thân hình của hai người.
Mấu chốt nhất là, động tác hai người cũng không xem là nhanh, cho nên tất cả mọi người bên này cho dù không có chút võ lực nào như Thượng Quan Yến Nhi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Cái này…Vĩnh Du sao lại đánh nhau với người ta rồi!”
Đột nhiên, Tư Phu nghe thấy tiếng động chạy đến, vừa xô vừa đẩy Hà Tiểu Mông nói.
“Ai nha mợ à, mợ đi vào đi, chăm sóc cho Hữu Hữu, anh rể con chỉ là đánh nhau chơi đùa nóng người với một người bạn thôi, không có việc gì.”
Tư Phu còn có thể làm gì được, chỉ có thể lần nữa về phòng.
“Đánh như vậy cũng quá không thú vị rồi.”
Xem một lúc, Thượng Quan Vô Địch bĩu môi, cứ như vậy đấm qua lại một hồi, quả thật một chút mỹ quan cũng không có.
“Thúi lắm! Cậu thì biết cái gì!”
Bạch Ông đột nhiên quá lớn một tiếng, dọa Thượng Quan Vô Địch nhảy dựng.
“Bọn họ đều là người đã từng chảy máu ở chiến trường, là anh hùng đã sớm không để ý đến tính mạng của mình, anh hùng gặp nhau, cậu sao có thể hiểu được? Cho dù bây giờ cậu đã là Tiên Thiên võ giả, đi đến gần bọn họ cảm nhận một chút, khí thế khát máu vạn người không thể thông được này, có thể làm cho cậu toàn thân phát lạnh, ngay cả dũng khí đánh ra cũng không có.”
Bị Bạch Ông răn dạy, Thượng Quan Vô Địch vội vàng xin lỗi, ánh mắt lập tức bắn qua đó.
Đối đầu suốt ba phút, chiến thần Nộ Hải dừng ở chỗ cũ, sắc mặt có chút đỏ bừng, hơi hỏi cũng dồn dập hơn trước.
“Địa ngục, không ngờ, mới cách hai năm, tất cả mọi người đều đã trở thành tiên thiên võ giả, tôi lại không còn là đối thủ của anh nữa.”
Sở Vĩnh Du mỉm cười.
“May mắn.”
Anh cũng không nói sai, đúng là may mắn, nếu như không phải anh hấp thu năm cân Long Mễ, sao có thể sau khi tiến vào Tiên Thiên võ giả vẫn luôn lộ ra trạng thái đè ép được.
“Tôi biết anh không quan tâm, nhưng chiến thần nước R, chỉ có anh mới có tư cách, tên tiểu nhân Tư Đồ Yến kia, hắn ta không xứng!”
Chiến Thần Nộ Hải thậm chí còn lười gọi Tư Đồ Yến một tiếng Tu La, đủ đến thấy mức độ chán ghét của anh ta.
Sở Vĩnh Du không trở lời, vì Đông Linh, vào thời điểm quyết tuyển chiến thần cuối cùng, Tư Đồ Yến phải chết không thể nghi ngờ, đi nói một người sắp chết, có ý nghĩa gì chứ.
Đây là đánh xong rồi? Ai thắng ai thua vậy?
Thượng Quan Vô Địch không hiểu chuyện gì, lúc đầu anh ta nghĩ, hai chiến thần quyết đấu, phải đặc sắt và nhiệt huyết, căn bản không ngờ được, lại như bây giờ?
Đang muốn xoay người rời đi, chiến thần Nộ Hải lại giống như nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Sở Vĩnh Du nói.
“Tôi muốn cảm nhận một quyền mạnh nhất của anh bây giờ.”
Nhưng mà Sở Vĩnh Du lại lắc đầu khẽ nói.
“Không được, anh sẽ bị đánh chết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.