Sở Vĩnh Du biết Phá Thiên, đó là vì trong buổi bán đấu giá ở Lưu Thị, một trăm hạt Long Mễ mua được chính là Phá Thiên cung cấp, sau khi giao dịch, còn nói một tháng nữa sẽ đến tìm anh, muốn thương nghị một chuyện lớn.
Cho nên, anh có chút nghi ngờ là Bạch Ông tại sao cũng quen biết Phá Thiên?
“Lão Bạch, không ngờ ông cũng quen biết thằng nhóc Sở Vĩnh Du này.”
Phá Thiên từ bệ cửa sổ cửa nhảy vào trong phòng, đùa một câu rồi liếc nhìn Đồng Hiểu Tiêm.
“Ha ha, những con rơi của nước ngoài này vẫn khá hung hăng đó, Sở Vĩnh Du, cậu cũng nhịn giỏi thật, nếu như là lão già tôi, sớm đã diệt tộc của bọn họ rồi.”
“Phá Thiên, ông sao lại đến đây?”
Bạch Ông mặt mày ngưng trọng, dường như rất không muốn nhìn thấy Phá Thiên, hoặc nói, không muốn gặp Phá Thiên lắm.
“Tôi sao lại đến ấy hả? Ông hỏi Sở Vĩnh Du đi, tôi và cậu ta đã thương lượng trước rồi, trong một tháng sẽ đến.”
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Bạch Ông, Sở Vĩnh Du giải thích.
“Về sau tôi sẽ nói cho ông.”
Sau đó quay sang Phá Thiên, thấp thỏm nói.
“Phá Thiên tiền bối, ông có cách cứu em gái của tôi? Là thật sao? Hay là tùy tiện nói chơi.”
Khẽ gật đầu, Phá Thiên cười nói.
“Đương nhiên là thật, tôi biết cậu và lão Bạch còn muốn nói vài câu, cho nên tôi đợi ở phòng khách bên ngoài, thời gian đừng lâu quá.”
Sau khi Phá Thiên từ phòng ngủ đi ra ngoài, Bạch Ông vội vàng nói.
“Vĩnh Du, cậu sao lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633113/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.