“Hừ! Sở Vĩnh Du, thật là nghé non không sợ hổ, sự cuồng vọng tự đại của cậu, đã đến mức hết thuốc chữa rồi, không nói hai vị tiền bối này, chỉ Lục Phú Minh tôi, chính là núi cao cậu không thể vượt qua rồi.”
Lục Phú Minh hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sự vui sướng khi người khác gặp nạn, ông ta cũng là mới bước vào Tiên Thiên võ giả hơn một năm, đối chiến với Sở Vĩnh Du, ai thắng ai thua thật sự có rất nhiều biến số chưa biết.
Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của hai vị cao thủ này ông ta đều không cảm nhận được một chút khí tức nào, Sở Vĩnh Du đã ắt phải chết rồi.
Điều đặt biệt khiến người ta cảm thấy nực cười là vậy mà ngông cuồng kêu ba người bọn họ cùng lên.
“Ba người đánh một mình cậu? Sở Vĩnh Du, cậu quá đánh giá cao bản thân cậu rồi, khi tôi trở thành Tiên Thiên võ giả, cậu còn mặc tã đó, như này đi, cho cậu một cơ hội, tự vẫn tại đây, nếu như không phải người kia bắt buộc phải mang đầu của cậu về, cậu có lẽ còn có thể được toàn thây.”
Trên mặt người đàn ông cao to là nụ cười lạnh, bao nhiêu năm rồi, Tiên Thiên võ giả ông ta từng gặp cũng không ít, nhưng ngông cuồng như Sở Vĩnh Du này, cũng là lần đầu thấy.
Mặc kệ võ giả nào, nếu như thật sự có một ngày có thể đặt chân vào khu vực của Tiên Thiên võ giả, quả thật nên kiêu ngạo, nên ngông cuồng, nhưng đó cũng là phải phân rõ địa điểm, tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633095/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.