Chương trước
Chương sau
Lời lẽ của Nhĩ Hải cuồng vọng như vậy, khỏi nói người tham gia thi đấu còn lại có phản ứng gì, những tù nhân vây xem kia ai ai cũng có hơi trợn mắt há hốc mồm.
“Còn không phải là ngông bình thường.”
“Phải, có điều Nhĩ Hải người ta như này, có tư cách cuồng vọng, chứ đâu phải là thùng rỗng kêu to.”
“Tôi thấy tám phần là quá cuồng vọng rồi, ba người mời đó toàn bộ đều là Tiên Thiên võ giả, anh ta chắc chắn mình có thể thắng như vậy sao? Với cả, còn tồn tại một cao thủ khiến bốn vị thủ hộ ở ải thứ hai đều tâm phục khẩu phục.”
Mặc kệ mọi người nghị luận như nào, Nhĩ Hải đứng ở trên lôi đài, không hề nhúc nhích, trong mắt cũng tràn ngập sự khinh thường.
Lúc này, một người đàn ông đi cùng Tam Nương, từ từ đứng dậy, nhìn về phía người trung niên xem như là người chủ trì kia, hỏi.
“Như thế này phù hợp quy tắc không?”
Người trung niên mỉm cười gật đầu.
“Anh cho rằng không phù hợp quy tắc, bị anh ta đánh xuống không phải là được rồi sao? Nhưng phải nhớ, nơi này là tử ngục, hậu quả khi phá hỏng bất cứ thứ gì đều sẽ rất nghiêm trọng, cho nên Tiên Thiên võ giả, cấm phóng thích Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể làm bị thương người khác, chỉ có thể dùng quyền cước.”
Dứt lời, người đàn ông mỉm cười, từng bước đi về phía lôi đài, nếu đã không có quy tắc, vậy anh ta còn có gì phải chờ đợi nữa.
Từ đầu chí cuối, Sở Vĩnh Du đều ngồi ở trên ghế, không có bất cứ động tĩnh.
Anh không thể quá sốt sắng, nếu không loại lão giang hồ Phùng Thiên Hạ này, rất có khả năng sẽ nhìn ra chút gì đó.
Nếu nói ngông, Sở Vĩnh Du càng ngông hơn Nhĩ Hải, nhưng bây giờ, thật sự không thể không khiêm tốn.
Khi bạn đồng hành của Tam Nương vừa nhảy lên lôi đài, Phùng Thiên Hạ đột nhiên xuất hiện, cười ha hả đứng cách lôi đài không xa, nhìn Sở Vĩnh Du, đột nhiên mở miệng nói.
“Sở Vĩnh Du, cậu không lên sao? Chỉ cần đánh bại tôi, tôi sẽ nói cho cậu tất cả mọi thứ cậu muốn biết.”
Hửm?
Lông mày của Sở Vĩnh Du hơi nhíu lại, câu nói này của Phùng Thiên Hạ, hàm ý, lẽ nào đã đoán được chút gì đó?
Nhưng bất luận như thế nào, Phùng Thiên Hạ đều mở miệng rồi, tiếp tục khiêm tốn cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Chân phải điểm nhẹ, thân thể của Sở Vĩnh Du bay lên, ngay sau đó trực tiếp đáp xuống lôi đài, đứng ở chính giữa giữa Nhị Hải và người đàn ông kia.
Sau đó, hai tay chắp lại, chào hỏi hai bên trái phải, lúc này mới mở miệng nói một câu.
“Hai người, cùng lên đi.”
Shhh!
Tất cả người xem ngược lại hít một hơi khí lạnh, mắt cũng trợn tròn.
“Fuck, Nhĩ Hải đủ ngông rồi, người này còn ngông hơn Nhĩ Hải gấp trăm lần.”
“Đúng thế, còn cùng lên? Sợ rằng Phùng Thiên Hạ cũng không dám nói lời như thế, trong đó có bốn Tiên Thiên võ giả.”
Trong phòng kính, đám thủ vệ cũng có sắc mặt quái dị, ngay cả Ngụy Phong cũng không khỏi bật cười nói.
“Đã từng nghe đồn, Chiến Thần Địa Ngục Sở Vĩnh Du của Bắc Vực, làm việc không theo lẽ thường, không thích giết chóc, nhưng nếu ra tay, lại vô cùng cuồng ngạo, hôm nay, cuối cùng xem như thấy được rồi, có điều, anh ta quá xem thường sự đáng sợ của tử ngục rồi.”
Lời của Ngụy Phong cũng là điều các thủ vệ cho rằng như vậy, Nhĩ Hải có thể xưng bá là người đứng đầu chỉ sau Phùng Thiên Hạ, tuyệt đối không phải là kẻ có tiếng mà không miếng, huống chi, lần này còn có kinh hỷ bất ngờ, đó chính là trong số người mới, vậy mà có ba Tiên Thiên võ giả, đây chính là biến số lớn hơn, như thế, Sở Vĩnh Du lại còn dám ngông như vậy, cũng không biết là thật sự có bản lĩnh, hay không muốn suy giảm danh tiếng của Chiến Thần Địa Ngục của anh.
Trên lôi đài, sự xuất hiện đột ngột của Sở Vĩnh Du, lời lẽ khinh thường mọi người ngông tới mức không thể tưởng tượng như kia, khiến Nhĩ Hải và bạn đồng hành đó của Tam Nương, trong nháy mắt sắc mặt khó coi tới mức không thể hình dung.
“Tìm chết!”
“Tôi thật sự muốn biết, ai cho cậu cái can đảm này.”
Loại cao thủ đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên võ giả như bọn họ, dưới tình huống bình thường tuyệt đối khinh thường liên thủ đi đối phó một người.
Tuy nhiên bởi vì Sở Vĩnh Du quá ngông rồi, bọn họ đều tạm thời mất đi lý trí, vậy mà cùng lúc ra tay công kích về phía Sở Vĩnh Du.
Hai cao thủ cùng ra tay, các tù nhân đang xem kia lũ lượt thay đổi sắc mặt, đều không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ một màn đặc sắc, nhưng theo bọn họ nghĩ, Sở Vĩnh Du tuyệt đối là chết chắc rồi, cho dù là Phùng Thiên Hạ, dưới sự kìm kẹp công kích của hai Tiên Thiên võ giả, cũng tuyệt đối sẽ không dễ chịu.
Tam Nương và một người bạn đồng hành khác ở bên dưới, sắc mặt đều treo nụ cười lạnh.
Lúc đầu bọn họ thật sự cho rằng Sở Vĩnh Du là một uy hiếp, là một món ăn, nhưng bây giờ thì thấy chẳng qua chỉ là một người quá mức tự phụ cuồng vọng, người như này, kết cục về sau đều sẽ rất thảm.
Đột nhiên, hai người liếc nhìn nhau, đều nghĩ tới cùng một điểm.
Đó chính là, mượn có hội, phải lấy mạng.
Tử ngục nghiêm khắc quy định không được giết người, cho nên muốn tìm cơ hội thích hợp giết người cuối cùng sẽ không bị truy cứu, thật sự là ít càng thêm ít.
Bây giờ, tuyệt đối là ngàn năm có một.
Thứ nhất là sự cuồng vọng của Sở Vĩnh Du, anh ở trước mặt nhiều người nói ra lời lẽ như vậy, các người cùng lên đi.
Các người này, có thể lý giải thành hai người Nhĩ Hải trên lôi đài, đồng thời cũng có thể lý giải thành tất cả tuyển thủ lên hết lôi đài chiến.
Mặc kệ như thế nào, Sở Vĩnh Du đã bị Tam Nương bọn họ nghi ngờ, có khả năng sẽ xảy ra xung đột với nhiệm vụ của bọn họ, nhất là khi vượt ải thứ ai đó, thân pháp linh hoạt mà Sở Vĩnh Du thi triển ra, nếu như có cơ hội diệt trừ, bọn họ sao có thể đứng xem.
Vụt!
Trong nháy mắt, Tam Nương và người bạn đồng hành đã di chuyển, tốc độ đã phát huy tới mức nhanh nhất của Tiên Thiên võ giả, gần như trong tích tắc liền lên lôi đài, chia ra hai phương còn trống, cũng tức là công kích về phía Sở Vĩnh Du chậm hơn nửa kịp so với Nhĩ Hải và một người bạn đồng hành khác.
Bốn đại cao thủ công kích cùng lúc, cho dù Sở Vĩnh Du bị đánh chết, bọn họ cũng đều có thể tìm được cái cớ chối bỏ, đây chính là cơ hội tốt nhất để giết chết Sở Vĩnh Du.
Một màn đột ngột như này, đã chấn nhiếp tất cả mọi người, đặc biệt là trong phòng kính, sắc mặt của Ngụy Phong khó coi tới mức không thể hình dung.
“Đáng chết! Bọn họ muốn giết chết Sở Vĩnh Du!”
Bốn Tiên Thiên võ giả động thủ cùng lúc, nếu như Sở Vĩnh Du thật sự bị giết, anh ta tuyệt đối không tìm được cái cớ và lý do đi trừng phạt, điều mấu chốt nhất là đây còn là do sự cuồng vọng mà chính Sở Vĩnh Du gây ra.
Cho dù là Tường Vi, trong lòng đều căng thẳng tới cực điểm, tuy vô cùng có lòng tin về Sở Vĩnh Du, nhưng đây là sự kết hợp của bốn đại Tiên Thiên võ giả, ai dám nói bản thân có thể dễ dàng xử lý được.
Tuy nhiên Sở Vĩnh Du trên lôi đài, đối diện với công kích của bốn đại cao thủ, kình phong đã tràn ngập từng góc của khu vực lôi đài, chiến lực đỉnh cấp trong mấy võ giả cửu phẩm còn lại phía dưới lôi đài, lúc này bị kình phong thổi lui lại, nếu như không lùi lại, rất có khả năng sẽ trực tiếp bị thương.
Ai ai mặt mày cũng tràn ngập sự kinh sợ, bốn đại Tiên Thiên võ giả, cho dù không có phóng thích Tiên Thiên Chi Khí ra, kình phong đơn thuần tỏa ra, vậy mà đều đáng sợ như này.
Tiêu điểm của mọi ánh nhìn, Sở Vĩnh Du, khi bốn quyền hoặc chưởng sắp tới người, anh vẫn chắp tay đứng đó, đột nhiên cơ thể hơi rung lên, ánh mắt nhìn Phùng Thiên Hạ trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt ở cách đó không xa, mở miệng nói.
“Phùng Thiên Hạ, tới chiến đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.