Chương trước
Chương sau
Trong một căn phòng, cuối cùng Đồng Quyên Quyên cũng gặp được Tư Đồ Yến theo lời Giang Mạnh, người có thể báo thù giúp cô.
“Cô ngồi xuống đi.”
Tư Đồ Yến khẽ cười, không phải anh đang giả vờ, mà anh thật sự rất vui.
Mặc dù việc Giang Mạnh chết trong tay Sở Vĩnh Du, đã làm anh rất bất ngờ, dù gì anh ta cũng là Tiên Thiên võ giả, nhưng vẫn phải bỏ mạng, chuyện này đã chứng tỏ điều gì? Đến tên ngốc cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng lá thư Giang Mạnh để lại đã dấy lên tia hy vọng trong lòng anh ta.
“Cô có thể gọi tôi là đại nhân.”
Đồng Quyên Quyên vừa ngồi xuống, nghe Tư Đồ Yến nói thế thì mở miệng nói.
“Đại nhân, tôi có thể biết, anh định báo thù thế nào giúp tôi không?”
“Cô đừng vội, cô tưởng một Chiến Thần Địa Ngục như Sở Vĩnh Du, với thân phận ngang hàng với tôi, dễ giết lắm à? Tôi phải bàn bạc kỹ lưỡng trước đã.”
Mắt Đồng Quyên Quyên thoáng qua tia thất vọng, đang định nói gì đó, nhưng bị Tư Đồ Yến xua tay.
“Kể từ hôm nay, tôi sẽ cử người đi huấn luyện cô, đến lúc đó, có lẽ cô cũng có thể đích thân đi báo thù, nhưng cô yên tâm, đợi tới ngày Chiến Thần nước R sát hạch, lúc tôi đứng được vị trí đó rồi, thì Sở Vĩnh Du chỉ là mây bay.”
Cứ như thế, Đồng Quyên Quyên chưa kịp ngồi nóng ghế, mà bị người khác dẫn xuống rồi.
Tư Đồ Yến đan hai tay vào nhau, mắt lóe lên tia sáng.
Từ khi đạt đến võ giả cửu phẩm, anh vẫn chưa thể trở thành một trong những người có sức chiến đấu hàng đầu, nên bắt đầu phái người đi thu thập Long Mễ.
Tiên Thiên võ giả là một khe rãnh khổng lồ, anh là Chiến Thần Tu La Nam Cảnh, một khi bước vào đó, tất nhiên sẽ đạt tới sức mạnh cao nhất.
Nhưng Long Mễ cực kỳ quý giá, dù là mấy năm nay, anh vẫn chưa thể đạt tới mục tiêu mà anh mong đợi.
Anh vẫn còn thiếu 50 hạt cuối cùng nữa, đây luôn là điều tiếc nuối lớn nhất trong lòng anh.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng, trong lá thư Giang Mạnh có nói, lần này ra nước ngoài thực thi nhiệm vụ, đã phát hiện ra một lượng lớn Long Mễ, sau khi tự mình hấp thụ, thì để lại 50 hạt cho Lục Tân.
Ai ngờ, Lục Tân đã bỏ mạng, nên anh ta giữ lại 50 hạt đó làm đường lui.
Sở dĩ Đồng Quyên Quyên tới đây một ngày một đêm mới gặp được anh ta, là vì Tư Đồ Yến đã tới chỗ cất giấu Long Mễ mà Giang Mạnh nói trong lá thư, quả nhiên anh đã tìm được 50 hạt Long Mễ.
“Cuối cùng cũng đạt được mục tiêu của mình, mình đã thu thập nhiều năm như vậy, nên ngày mai sẽ bắt đầu xung kích lên Tiên Thiên võ giả, khi nào mình thành công rồi, thì hạng người như Sở Vĩnh Du, ha ha, thậm chí còn không có tư cách xách dép cho mình.”
Tư Đồ Yến nói đến đây thì chợt nhớ ra điều gì đó, nên khẽ nhếch miệng cười.
“Đúng rồi, hình như Giang Mạnh là thuộc hạ cũ của người kia, anh giết anh ta rồi, để xem tôi có tới gây sự với anh không?”
Một tuần nhanh chóng trôi qua, đây được xem là khoảng thời gian hạnh phúc không phải lo âu nhất của Sở Vĩnh Du.
Anh lái xe tới mấy khu phong cảnh gần đó để tham quan suốt một tuần, chuyện đã xảy ra như vậy, nên Đồng Ý Yên cũng giao công ty cho mấy phó tổng giám đốc và Lam Mị xử lý, rồi cùng Hữu Hữu và Sở Vĩnh Du ra ngoài dạo chơi.
Đến một tuần sau, bọn họ mới quay về thành phố Ninh.
Hai người vừa bước vào nhà chưa được bao lâu, thì Lam Mị đã tới tìm, chứ không phải gọi điện thoại.
“Chủ tịch, công ty có chút chuyện cần cô xử lý, giờ cô có thuận tiện không?”
Đồng Ý Yên gật đầu.
“Có, chúng ta đi thôi.”
Sở Vĩnh Du đang đứng gần đó cũng sải bước đi tới.
“Để anh đi cùng em, dù gì Hữu Hữu cũng mệt nên ngủ rồi.”
Sở Vĩnh Du đã sớm nhìn ra Lam Mị là người thông minh, cô ta không gọi cho Đồng Ý Yên, mà tới thẳng nhà để tìm, hơn nữa còn nhắm đúng thời gian bọn họ quay về, điều này chứng tỏ chuyện này khá lớn, cần anh ra mặt mới được.
Nghe Sở Vĩnh Du nói thế, Đồng Ý Yên vốn định từ chối, lại ngẫm nghĩ rồi không nói gì nữa.
Còn Lam Mị thì cảm kích nhìn Sở Vĩnh Du.
Từ vụ Sở Vĩnh Du giả lần trước, Lam Mị gần như cắt đứt quan hệ không gặp mặt anh nữa, dù là lúc này, ánh mắt cô vẫn hơi né tránh khi nhìn thấy anh.
Giờ trong công ty Bất động sản Thiên Nguyên, lòng người đang hỗn loạn.
Vì cách đây không lâu, Hướng Hợp – tổng giám đốc công ty con tập đoàn Chúc thị đích thân dẫn đoàn đội tới, sau khi bước vào văn phòng chủ tịch, thì chưa hề đi ra ngoài.
Theo lý mà nói, thì công ty hợp tác với tập đoàn Chúc thị, nên tình huống này cũng khá bình thường, nhưng không biết từ đâu truyền ra một tin đồn, nói rằng lần này Hướng Hợp dẫn đoàn đội tới để hủy hợp tác với công ty Bất động sản Thiên Nguyên.
Nếu thật sự là vậy, thì chắc chắn chuyện này sẽ dấy lên một trận sóng to gió lớn.
“Rốt cuộc chuyện này có phải là thật không vậy?”
“Ai mà biết, chẳng phải đây là số mệnh của chúng ta à?”
“Mọi người im lặng hết đi, đây không phải là chuyện chúng ta có thể bàn tán, dù thế nào, tôi cũng không bao giờ rời khỏi Thiên Nguyên, lần trước tập đoàn Kiến Hồng hung hăng tới gây rối, nhưng cuối cùng thì sao, chẳng phải cũng biến mất dạng à, nên tôi tin rằng, dù chuyện này là thật, thì Thiên Nguyên cũng sẽ quật khởi trở lại dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Đồng.”
Mấy tiếng bàn tán này vang lên khắp các phòng, có người rất tin tưởng vào công ty Bất động sản Thiên Nguyên, tất nhiên cũng có người vô cùng lo lắng, thậm chí một số người đã bắt đầu nghĩ đến việc đi tới nơi khác làm việc rồi.
Lúc này, trong văn phòng chủ tịch, cửa vừa mở ra, Đồng Ý Yên, Lam Mị và Sở Vĩnh Du liền đi vào trong, mọi người đang ngồi trong phòng cũng đồng loạt đứng dậy.
Tất nhiên Hướng Hợp và thư ký Ngu Thư Di cũng có mặt ở đây.
“Tổng giám đốc Hướng, ông dẫn nhiều người tới đây như vậy, là đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”
Đồng Ý Yên lễ phép bắt tay với Hướng Hợp, giờ người kia đang sợ mất mật, không dám liếc nhìn Sở Vĩnh Du, nhưng ông không thể không chấp hành mệnh lệnh từ cấp trên.
“Vĩnh Du, tôi từ chức rồi, trọng trách công việc tiếp theo lại rơi xuống người cậu rồi.”
Ngu Thư Di bỗng nói chen vào, rồi đi tới tự nhiên khoác vai Sở Vĩnh Du.
Câu nói này đang ngầm ra hiệu với Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du rằng, xảy ra chuyện rồi, bằng không, sao cô ta có thể đang làm việc yên ổn lại đột ngột từ chức?
Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, nhưng Đồng Ý Yên lại cực kỳ bất an, vội hỏi Hướng Hợp.
“Tổng giám đốc Hướng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Rõ ràng Hướng Hợp đang rất lúng túng, nhưng vẫn lấy can đảm nói.
“Tổng giám đốc Đồng, lãnh đạo tập đoàn đưa ra quyết sách, muốn chấm dứt hợp tác với Bất động sản Thiên Nguyên các cô.”
Cái gì?
Đồng Ý Yên nhất thời chết lặng tại chỗ, giờ trọng tâm phát triển của công ty cô đều dồn hết vào vụ hợp tác với tập đoàn Chúc thị, ban đầu vẫn còn một hạng mục nữa, kết quả lại bị tập đoàn Kiến Hồng phá rối nên đã hoàn toàn ngừng trệ, nếu giờ tập đoàn Chúc thị cũng hủy hợp tác, thì Bất động sản Thiên Nguyên bọn cô sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ khốn đốn.”
“Tổng giám đốc Hướng, chuyện này... ông có thể hỏi lại lãnh đạo tập đoàn không? Hay Bất động sản Thiên Nguyên chúng tôi có chỗ nào đó làm các ông không hài lòng.”
Nhìn dáng vẻ Đồng Ý Yên, Hướng Hợp trở nên ấp úng, dù gì Sở Vĩnh Du cũng đang đứng đây, nên ông không thể mặc kệ được.
“Bà xã, em đừng hỏi nữa, họ muốn hủy hợp tác thì cứ để họ làm, miễn sao bồi thường tiền vi phạm hợp đồng là được.”
Sở Vĩnh Du bỗng nói ra một câu như thế, làm mọi người đều sửng sốt.
Đoàn đội mà Hướng Hợp dẫn tới đều thầm cười khẩy.
Anh ta dám mở miệng đòi tiền vi phạm hợp đồng từ tập đoàn Chúc thị?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.