Chương trước
Chương sau
Đồng Thế Tân nói xong, trừ Tư Phu đã biết trước ra, Đồng Ý Yên và Đồng Hiểu Tiêm đều ngẩn người.
Thật lâu sau, Đồng Ý Yên mới nói.
“Ba, ba nói thật sao? Bọn họ thật sự thành tâm thành ý xin lỗi à? Hơn nữa còn nói dùng cách khó nhất là quỳ xuống xin lỗi sao?”
Đến tận lúc này, trong lòng Đồng Ý Yên vẫn không thể tin nỗi, dù sao cô cũng hiểu rất rõ bác cả và chú hai là hạng người như thế nào.
“Đương nhiên là thật, ông nội con gọi đến chính miệng nói, ba sẽ nói dối mấy loại chuyện thế này sao? Nếu không phải như thế, ba của con cũng không phải là không có điểm giới hạn, sao có thể đồng ý tham dự được.”
Đồng Hiểu Tiêm ở bên cạnh lại cười mỉa nói.
“Sao con cứ có cảm giấc là Hồng Môn Yên thế? Không phải bọn họ còn có thể dựa vào tên Giang Mạnh gì đó sao? Đột nhiên chịu thỏa hiệp dễ dàng như thế, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy có âm mưu.”
Đồng Thế Tân lạnh lùng nói.
“Đừng suy nghĩ lung tung.”
Nói xong, lại nhìn Đồng Ý Yên lần nữa, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Yên Yên, nói thế nào cũng là người một nhà, nếu gia đình bác cả và chú hai của con thật sự quỳ xuống xin lỗi, con xem... không bằng đến lúc đó cứ tha thứ đi, dù sao trừng phát mà Vĩnh Du nói đến cũng hơi quá, hai hôm sau Vĩnh Du về, con phải năn nỉ phụ đó.”
Đồng Ý Yên im lặng, cô thật sự không biết nên nói gì, Vĩnh Du từng nói, Đồng Tinh Minh và Đồng Tử Họa dám bán đấu giá con gái anh chắc chắn phải chết, sau đó bác cả Đồng Kiến Văn và Đồng Hiểu Kiệt phải bị lưu đày vào trong núi sâu sinh sống.
Thân là mẹ của Hữu Hữu, cô đương nhiên là đồng ý, nếu không lúc trước con gái thật sự bị bán đấu giá, gia đình sẽ tan vỡ.
“Ba, con chỉ có thể nói, nếu họ thật sự quỳ xuống xin lỗi, con có thể tha thứ, nhưng Vĩnh Du làm như thế nào thì con sẽ không can thiệp.”
“Con!”
Đồng Thế Tân cực kỳ tức giận, Tư Phu nói xen vào.
“Được rồi, đi tham dự bữa tiệc tối trước rồi nói sao, dù sao vẫn còn chưa biết chắc tình hình sẽ như thế nào, bây giờ nói mấy thứ này, còn sớm lắm.”
Một phòng bao trong khách sạn Lãng Triều, lúc mặt trời lặn bóng đêm buông xuống, cả gia đình Đồng Thế Tân đã đến đông đủ.
Trong phòng, quả nhiên các thành viên trong gia đình Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh đều có mặt, ông cụ Đồng An Thái ngồi ở vị trí đầu tiên, cười ha hả, chuyện gì cũng không bằng gia đình hòa thuận, bây giờ con cả và con thứ hai đã suy nghĩ cẩn thận, sao ông không vui cho được.
“Chú ba mau ngồi đi!”
“Chú ba.”
Đồng Tử Họa và Đồng Hiểu Kiệt đều cực kỳ ân cần, nào là kéo ghế rồi lại cung kính chào hỏi, cho dù là Đồng Ý Yên cũng cảm thấy không thể tin nổi, hai gia đình lại lại tính xin lỗi thật.
Thậm chí Lý Tuệ cũng dẫn theo Trạc Trạc đến, hai người duy nhất không đến tham dự hình như chính là vợ của Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn.
“Trạc Trạc, con đi chơi với Hữu Hữu đi.”
Lý Tuệ thả Trạc Trạc đang ôm trong lòng xuống, Hữu Hữu ở bên kia lập tức ôm chặt đùi Đồng Ý Yên, rõ ràng còn sợ hãi Trạc Trạc.
“Không sao đâu Hữu Hữu, con đi chơi đi.”
Nghe thế, Hữu Hữu mới từ từ buông tay ra, cộng thêm Trạc Trạc cũng bước đến nắm tay Hữu Hữu, cô bé mới không đề phòng nữa.
Thật ra Hữu Hữu không phải sợ Trạc Trạc, mà là sợ gia đình Đồng Tinh Minh. Chuyên trang đọc truyện [ TRÙMTRUYỆN . n e t ]
“Ngồi đi, đừng đứng đó.”
Đồng An Thái cười mở miệng, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa, hỏi.
“Ủa, Thế Tân, Vĩnh Du đâu?”
“Ba, Vĩnh Du đi công tác, không có ở thành phố Ninh.”
Đi công tác? Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn nhìn nhau, vẻ mặt có chút kỳ quái, hôm nay bọn họ chuẩn bị rất nhiều tiết mục nhắm vào Sở Vĩnh Du, bây giờ anh lại không có mặt? Có cảm giác như đấm một quyền vào bông.
“Vĩnh Du không đến à...”
Đồng An Thái hơi rầu rĩ, hôm nay làm lớn như thế, đến cả ông khi nhận được điện thoại của Đồng Kiến Van cũng cảm thấy hơi khó tin, nhưng cũng vui mừng vì cuối cùng con trai cũng đã nghĩ thông suốt, kết quả Sở Vĩnh Du là người quan trọng nhất lại không có mặt.
“Vĩnh Du không đến cũng không sao hết, ngồi xuống, chúng ta ăn cơm trước.”
Nhưng Đồng Ý Yên lại không ngồi xuống, chỉ lạnh lùng nói.
“Nếu mọi người muốn xin lỗi thì cứ xin lỗi trước khi ăn cơm đi, nếu không con cũng không có tâm trạng để ăn uống.”
Vừa nói xong, đến cả Đồng Thế Tân cũng thấy xấu hổ, đang định nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của con gái cũng ngậm miệng lại, huống chi xin lỗi trước cũng là chuyện bình thường.
Đồng An Thái cũng ủng hộ việc này, nhìn Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh nói.
“Cũng đúng, xin lỗi trước rồi ăn cơm cũng thế thôi, chuyện của Hữu Hữu và những chuyện đối với nhà thằng ba, hai đứa đã sai thật.”
Đúng lúc này, Đồng Tử Họa nháy mắt ra hiệu với vợ Lý Tuệ, Lý Tuệ lập tức đứng dậy bước ra ngoài, nhìn thấy con trai Trạc Trạc sắp sửa chạy đến gần, ở phía sau chính là Hữu Hữu đang chạy theo, đang chơi trò rượt bắt, cười rất vui vẻ.
Sau khi Trạc Trạc chạy đến, Lý Tuệ đột nhiên túm được Hữu Hữu, lạnh lùng nói.
“Thứ con hoang! Mày đuổi theo Trạc Trạc như thế, lỡ thằng bé té thì làm sao? Đúng là mất dạy.”
Nói xong tát thẳng lên mặt Hữu Hữu, sau đó còn gạt chân làm cô bé ngã xuống đất.
Lúc này, không khí giống như đông cứng lại, chỉ còn tiếng khóc đầy đau đớn của Hữu Hữu quanh quẩn trong phòng.
Đồng Ý Yên và Tư Phu lấy lại tinh thần, điên cuồng chạy về phía Hữu Hữu, đau lòng muốn tan nát, cái tát kia vang đến thế, rốt cuộc là phải mạnh đến cỡ nào, lại còn đạp lên bụng Hữu Hữu nữa!
Mà với tính tình của Đồng Hiểu Tiêm, lại càng không thể nhịn được, lập tức nhào về phía Lý Tuệ.
“Cái thứ súc sinh cô! Con nít mà cũng đánh được.”
Mới chạy được vài bước, Đồng Hiểu Tiêm đột nhiên bị Đồng Tử Họa đứng dậy tát ngã xuống đất, còn khinh thường nói.
“Cô là cái thá gì! Dám mắng vợ của tôi?”
Trong phòng rối loạn, Đồng Thế Tân vỗ bàn đứng lên, giận đến phát điên.
“Mấy... Mấy người có ý gì hả!”
Ông cụ Đồng An Thái cũng quăng đũa, tức giận quát.
“Đồng Tử Họa! Lý Tuệ! Hai đứa định làm gì hả?”
Nghe thấy tiếng gầm gừ, Đồng Tử Họa lại cười mỉa, Đồng Tinh Minh và Đồng Hiểu Kiệt lại ngồi trên ghế nhìn khắp nơi, người nói chuyện lại là đứa cháu Đồng Hiểu Kiệt.
“Ông nội! Ông đừng kích động mà! Không phải Đồng Ý Yên nói muốn xin lỗi sao? Vậy thì xin lỗi thôi, không phải bọn con đã nói với ông rồi sao, quỳ xuống xin lỗi, nhưng người quỳ không phải bọn con, mà là mấy người Đồng Ý Yên.”
Cái gì!
Đồng Thế Tân ngẩn người, Đồng Ý Yên và Tư Phu đang cố gắng dỗ Hữu Hữu cũng ngẩn người, chỉ có Đồng Hiểu Tiêm ôm mặt đứng dậy.
“Quả nhiên! Đúng là miệng chó không phun ra được ngà voi, mấy người cũng không có tốt lành gì, chuyện hôm nay mấy người cứ chờ đi, chờ anh rể của tôi về, chờ anh ấy về mấy người chết chắc rồi.”
Đồng Tử Họa bước một bước đến trước mặt Đồng Hiểu Tiêm, lại tát thêm hai cái nữa.
“Sở Vĩnh Du? Anh ta là cái thá gì chứ!”
Con gái bị đánh như thế, sao Đồng Thế Tân có thể đứng yên được nữa, nhưng mới đi được một bước đã bị người khác đè vai.
Quay đầu lại nhìn, hơi ngẩn ra.
“Giang... Giang Mạnh?”
Giang Mạnh đột nhiên xuất hiện hơi mỉm cười.
“Tuy đánh phụ nữ là không đúng, nhưng mấy ngày tôi không có mặt, gia đình bạn gái của tôi đúng là được mấy người chăm sóc rất nhiều.”
Bốp!
Nói xong, Giang Mạnh tát Đồng Thế Tân.
Cái tát này, xem như đánh tỉnh tất cả mọi người đến dự tiệc.
Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao đám Đồng Tử Họa lại dám kiêu ngạo như thế, thì ra là vì Giang Mạnh đã về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.