Lục Lâm ngoan ngoãn đứng dậy đi tới trước mặt Sở Vĩnh Du, đầu vẫn luôn cúi thấp.
"Ngẩng đầu lên."
Sở Vĩnh Du lại lên tiếng, Lục Lâm từ từ ngẩng đầu lên, đồng thời khóc lóc kể lể.
"Anh Sở, em...Em sai rồi, van xin anh."
"Nói cho tôi biết, những lời cô Phùng vừa nói có đúng hay không?"
Nhìn thẳng vào mắt Sở Vĩnh Du, Lục Lâm run giọng nói.
"Là…Là thật, là em bỏ thuốc vào bia sau đó định đưa cho Đồng Hiểu Tiêm uống nhưng bị chị Phùng ngăn cản, anh Sở, em đồng ý bồi thường tiền, cái gì em cũng đồng ý!"
Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, đột nhiên tay phải duỗi ra nhanh như một tia chớp, tất cả mọi người nghe thấy một tiếng răng rắc giòn tan vang lên, đồng thời cổ Lục Lâm cũng nghiêng sang một bên ngã ra trên mặt đất.
Trong mắt anh ta là vẻ không thể tưởng tượng nổi và không cam tâm, anh ta nằm xuống đất góc độ vừa vặn nhìn về phía Phùng Đóa, ánh mắt kia giống như đang muốn nói với Phùng Đóa.
Vì sao anh ta dám giết người, vì sao chứ!
Đáng tiếc là Lục Lâm đã không còn cơ hội để hối hận nữa, nếu không anh ta mà biết Sở Vĩnh Du thật sự dám giết người ở ngay trước mặt mọi người thì có cho anh ta thêm nhiều thứ tốt và lợi ích hơn nữa, chắc chắn anh ta cũng không đồng ý làm con dê thế mạng như vậy.
Mà hành động đột ngột này của Sở Vĩnh Du cũng đã dọa sợ tất cả mọi người ở đây, cho dù Phùng Đóa hay chú Du cũng đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/633028/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.