Tư Phu nói đúng, trong nhà ngày đó chỉ có Đồng An Thái là thật lòng, cho nên Sở Vĩnh Du quyết định cho ông ta một cơ hội, một cơ hội xem ông ta có đáng được tha thứ không.
Anh thấy rất đơn giản, lúc người ta hòa thuận thì thế nào cũng được, nhưng tức giận mới là lúc dễ thể hiện ra suy nghĩ thật sự trong lòng nhất.
Ở một nơi nào đó, Đồng An Thái, Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn đang chiêu đãi mấy người khách quan trọng, Đồng Kiến Văn nhìn thấy Sở Vĩnh Du, đụng nhẹ Đồng An Thái một cái.
“Ba.”
Đồng An Thái nhìn qua, dẫn hai đứa con trai lên nghênh đón, Sở Vĩnh Du bây giờ đã là người bọn họ không thể trêu vào nữa.
“Vĩnh Du đến rồi sao.”
Đồng An Thái cười, còn sắc mặt của Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh thì không chút cảm xúc, vì dù thế nào, trong lòng bọn họ vẫn còn một hi vọng, vẫn chưa đến mức phải cúi đầu khom lưng với Sở Vĩnh Du.
“Đồng An Thái, nếu tôi đuổi tất cả khách đi, ông sẽ tức giận chứ?”
Cái gì?
Lời của Sở Vĩnh Du khiến Đồng An Thái sửng sốt, sau đó Đồng Kiến Văn lại khinh thường nói.
“Sở Vĩnh Du, nói chuyện ngông cuồng gì vậy, người mời đến đây hôm nay đều khá có địa vị ở thành phố bên ngoài, cậu định đuổi kiểu gì? Cậu cho rằng bọn họ sẽ nghe lời cậu à?”
Đồng Tinh Minh ở bên cạnh cũng cười châm chọc.
“Đúng thế, cậu diễu võ dương oai ở nhà thì thôi đi, bây giờ còn tưởng tất cả mọi người đều phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-linh-ngong-than/632992/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.